Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 546: Chuẩn Bị Đón Tết 3

Ông Hồ bị cô chọc cười không ngừng, cũng không từ chối, dù sao năm ngoái ông ấy cũng đã đi rồi, thêm năm nay cũng chẳng sao.

Hơn nữa trong lòng ông ấy cũng hiểu rõ, với năng lực của Phong Lẫm thì không biết anh còn ở lại chỗ này bao lâu nữa, tới khi anh đổi một chỗ ngồi khác, đổi đi một nơi khác, lúc đó muốn gặp cũng e rất khó.

Nhân lúc mấy đứa nhỏ còn ở đây, có thể ở chung nhiều chút nào hay chút đó.

Sau khi đón ông Hồ về nhà, Phong Lẫm đi làm bữa tối.

Cố Di Gia giúp ông Hồ thu dọn hành lý, vừa làm vừa nói: "Cháu đã làm ấm giường rồi, ông có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?"

"Không cần đâu, ông đâu có yếu ớt tới thế." Ông Hồ kêu cô ngồi, không cần làm gì đâu, hành lý của ông ấy không nhiều, chốc lát là thu dọn xong, sau đó ông Hồ và Cố Di Gia cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Mấy động tác dưỡng sinh ông dạy cháu có chăm chỉ tập không?"

"Có ạ!" Nói tới đây Cố Di Gia kể tiếp: "Có đoàn trưởng Phong giám sát cháy mà, cháu làm gì dám không chăm chỉ chứ?"

Trời lạnh, trời này bình thường ăn cơm đều ngồi quanh lò sưởi, đồ ăn cũng được để trong nồi trên bếp lửa, không cần lo bị lạnh.

Thời gian nghỉ của anh có hạn, thế nhưng lần nào cũng như lần đấy, lúc anh được nghỉ thì cô lại có việc, hoặc là thời tiết không tốt.

"Đúng thế." Cố Di Gia đỡ ông Hồ đi ra ngoài: "Ông nội Hồ, ông không biết đâu, anh ấy rõ ràng đã đồng ý với cháu, khi nào được nghỉ thì sẽ đi trượt tuyết với cháu, kết quả là tới tận bây giờ cháu vẫn còn chưa được trượt tuyết."

Đoàn trưởng Phong nói: "Gia Gia muốn đi trượt tuyết, có điều cháu cảm thấy quá nguy hiểm, không thích hợp với cô ấy. Vốn dĩ cháu cũng đồng ý khi nào được nghỉ sẽ đi trượt tuyết với cô ấy, nhưng lúc đó cô ấy lại bận việc, sau này khi cô ấy có thời gian thì tuyết lại nặng hạt, ngược lại không đi được."

Phong Lẫm đi ra nói bọn họ xuống ăn tối, trùng hợp nghe được câu này thì nói với ông Hồ: "Ông vừa tới cô ấy đã muốn kể tội cháu."

Có thể là vì con người càng không có cái gì thì càng muốn cái đó, anh càng không cho cô chơi thì cô lại càng muốn chơi, đây cũng là việc cô nhớ mong từ năm ngoái tới năm nay.

Ông nội Hồ cười nói: "Tiểu Lẫm cũng là vì tốt cho cháu."

Đối với việc này, đoàn trưởng Phong rất vui mừng vì không cần dẫn cô đi trượt tuyết.

Ông Hồ vui vẻ nói: "Gia Gia là con gái, khác với mấy tên nhóc các cậu, cậu nhường con bé một chút không phải được rồi sao?"

Cố Di Gia hùng hồn nói: "Cháu biết thế, nhưng cũng không cản được việc cháu tố cáo anh ấy với ông."

Ba người ngồi vây quanh lò sưởi, Phong Lẫm đưa cho hai người họ chén canh để bọn họ ủ ấm cơ thể.

Sau khi ông Hồ nghe xong thì nói với Cố Di Gia: "Cháu nghe lời Tiểu Lẫm, trượt tuyết thật sự khá nguy hiểm, cũng không phù hợp với con gái như cháu."

Ông Hồ hơi ngẩn người, khi ngồi xuống trước lò sưởi, ông ấy hỏi: "Trượt tuyết gì cơ?"

Cố Di Gia lập tức cảm thấy uể oải: "Vậy tới khi nào cháu mới có thể chơi một lần chứ?"

Nhưng Cố Di Gia chẳng vui chút nào.

Cô nhìn núi tuyết ngay trong tầm mắt nhưng lại không thể chơi được thì cảm thấy khó chịu.

Vừa mới sáng sớm, Cố Di Gia còn đang ngủ đã nghe thấy tiếng pháo nổ truyền từ xa tới, khiến cô bừng tỉnh.

Sau khi ăn cơm xong, ba người họ ngồi quanh lò sửa, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, thẳng tới khi sắc trời không còn sớm thì ai đi ngủ phần người đấy.

Cố Di Gia nhìn anh: "Anh dậy từ khi nào thế?"

Nghe thế Cố Di Gia chỉ có thể thở dài, mùa đông năm nay còn chưa có qua đâu.

Giống như đoàn trưởng Phong, ông Hồ cũng dậy từ sớm.

"Sang năm thì để sang năm tính." Ông Hồ nói: "Mùa xuân sang năm, thời tiết ấm áp, cháu nói Tiểu Lẫm dẫn cháu đi vận động nhiều một chút, rèn luyện thân thể, nói không chừng mùa đông năm sau cháu có thể đi trượt tuyết rồi."

Cô mở to mắt, sờ sờ bên cạnh, còn chưa sờ được cái gì đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Phong Lẫm từ bên ngoài đi vào, anh nhanh chóng đóng cửa lại, không để gió lạnh thổi vào.

Ông ấy ra ngoài tản bộ một vòng quay về, thấy Cố Di Gia mới vừa dậy, cũng không nói gì.

Trong nhà có thêm một người, lúc ăn cơm cũng náo nhiệt hơn một chút.

Phong Lẫm lấy quần áo tới, giúp cô mặc vào rồi nói: "Cũng giống như bình thường thôi."

Không khác mấy so với bình thường sao?

Cố Di Gia quan sát Phong Lẫm, phát hiện anh không chỉ đã ra ngoài rèn luyện xong và quay về, còn quét dọn nhà cửa một lần rồi, cô lập tức vô cùng khâm phục anh.

Ngày hôm sau chính là ba mươi Tết.

Anh đi tới bên giường, phát hiện cô đã tỉnh dậy thì hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: "Gia Gia, ăn sáng thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận