Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 178: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 4

"Cha ơi, con cũng phải đi đi học ạ?" Bảo Hoa hỏi.

Cố Minh Thành gật đầu: "Đúng vậy, con đã năm tuổi, cũng nên đi học rồi."

"Để Bảo Hoa học lớp một sao?" Trần Ngải Phương nhíu mày, năm tuổi đi học lớp một thì quá sớm rồi, có lẽ sẽ không kịp tiến độ.

Cố Minh Thành biết cô ấy hiểu lầm, bèn nói: "Thật ra trong trường học cũng có lớp dành cho trẻ năm tuổi trở xuống, đây là tiện cho người nhà của quân nhân có thể đi ra ngoài làm việc, không cần bị mắc kẹt với con cái."

Nghe đến đó, Cố Di Gia cảm thấy cái này không phải chỉ là đang trá hình trường mẫu giáo thôi sao.

Trần Ngải Phương cũng nhẹ nhàng thở ra: "Như vậy thì tốt rồi."

Trước kia ở nhà cũ, bởi vì Bảo Hoa còn nhỏ, lại thêm sức khỏe Cố Di Gia không tốt, cho nên cô ấy để con cái ở nhà để cô cháu chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng giờ Bảo Hoa lớn rồi, cũng không thể cứ để cô bé chơi ở nhà mãi được.

Đương nhiên, nếu như còn có thể tiếp tục dạy học trong trường học thì tốt hơn, nhưng việc này hiển nhiên không thực tế, có lẽ trường tiểu học trong quân đội đã tuyển đủ giáo viên rồi.

Cô ấy sớm đã chuẩn bị tâm lý, bèn hỏi: "Còn có công việc khác thích hợp không anh?"

Sau khi về nhà làm nội trợ, Trần Ngải Phương cũng không nghĩ tới việc ở nhà dựa vào chồng nuôi, cô ấy vẫn muốn có một công việc.

Trần Ngải Phương có một chút thất vọng, nhưng cũng không phải quá mất mát.

Trần Ngải Phương giữ vững tinh thần.

"Hai ngày nữa chắc sẽ có người của Hội Liên hiệp phụ nữ đến tìm em, hỏi thăm mục đích công việc của em, đến lúc đó bọn họ sẽ cẩn thận giới thiệu cho em, em có thể xem mình thích cái gì. Nếu như không thích, chúng ta sẽ xem xét lại, không cần vội."

Ở đây là khu tập thể ủy viên, bên cạnh đều là gia đình quân nhân, Trần Ngải Phương không cần lo lắng cô em chồng ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn có thể đưa Bảo Hoa đi học.

Cố Minh Thành nói: "Nếu là làm việc trong quân đội thì phải cạnh tranh rất nhiều, còn em không muốn cạnh tranh thì có thể làm ở bên ngoài."

Trước kia khi còn ở công xã, cô ấy là giáo viên tiểu học duy nhất của công xã, giáo viên dạy môn toán. Cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở, thật ra có thể làm giáo viên tiểu học cũng đã là công xã nể mặt vợ quân nhân lắm rồi, nếu không những nhóm thanh niên trí thức có bằng cấp ba kia không phải là còn thích hợp hơn sao?

Cố Minh Thành còn nói: "Còn công việc của Ngải Phương..."

Quả nhiên cô ấy lại nghe Cố Minh Thành nói: "Anh đã hỏi qua Tiểu Vương, bên nữa, đã tuyển đủ giáo viên tiểu học, năm nay sẽ không tuyển thêm giáo viên nữa."

Trần Ngải Phương không phải người thích dựa dẫm quá nhiều vào đàn ông, nếu để cô ấy sau này không làm gì mà chỉ ở nhà, chờ anh ấy kiếm tiền nuôi gia đình, vậy cô ấy sẽ không chịu.

Chỉ là đầu năm nay công việc đều vô cùng hỗn loạn, cô ấy cũng hơi lo lắng mình sẽ không có cách nào tìm được việc làm.

Hai người trò đã nói xong chuyện chính, cơm tối cũng đã ăn xong.

Sau đó anh ấy nói bên quân đội còn có một xưởng may tự xây, chuyên giải quyết các nhu cầu may mặc của gia đình quân nhân.

Cố Minh Thành an ủi vợ mình, sợ cô ấy lo lắng sau này mình không có việc làm.

Cố Di Gia cảm thấy, có thể những gia đình quân nhân tiết kiệm sẽ không nỡ đưa tiền để cho người khác may quần áo, nhưng nếu như là các cô gái trong đoàn văn nghệ thì có vẻ sẽ được đấy nhỉ?

Cố Di Gia biết bọn họ là muốn tốt cho mình, gật đầu nói: "Vâng, hai anh chị yên tâm đi, em sẽ tự mình sắp xếp. Nếu như không được, em cũng có thể may quần áo cho người ta, cũng có thể kiếm tiền."

Cố Minh Thành cười nói: "Chị dâu em nói đúng, nhà chúng ta vẫn nuôi nổi em."

Trần Ngải Phương là một người cẩn thận, quay đầu nói với cô: "Gia Gia, chờ sức khỏe của em tốt hơn một chút, em xem xem mình muốn làm cái gì. Nếu như em không muốn làm thì cứ ở trong nhà cũng được, còn chị với anh trai em nữa mà."

Nghe nói bên phía bộ đội còn có cả đoàn văn công.

Bọn họ đều không đề cập đến công việc của Cố Di Gia, cũng không cảm thấy hiện tại cô thích hợp để ra ngoài làm việc.

Đa số các cô gái trong đoàn văn công đều chưa lập gia đình, các cô ấy không cần nuôi gia đình, lại có tiền lương, cho nên hầu như sẽ không ngại tiêu tiền.

Ai mà không thích quần áo đẹp cơ chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận