Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 652: Gia Gia Nhỏ Nhen 2

Lúc này cánh cửa bên cạnh đã mở ra, Mạnh Xuân Yến ra ngoài, không vui vẻ gì nói: "Tôi nói chứ đồng chí nữ này, sao cô lại biết cách vu khống cho người khác thế? Gia Gia đã nói là mình bận, không có thời gian may quần áo cho cô rồi nhưng cô lại không nghe, ngược lại còn nói con bé khinh thường cô sao... Vậy thì tôi cũng phải nói tôi khinh thường cô cứ quấn lấy Gia Gia đấy, nhất quyết bảo con bé may quần áo cho mình như thế đấy!"

Những người gần đó cũng thò đầu ra nhìn, phụ họa theo: "Đúng vậy đấy, cô là ai vậy? Sao Gia Gia lại phải may cho cô chứ?"

Vì giọng nói của Mã Xuân Hoa vang dội bẩm sinh y hệt như mẹ cô ta vậy nên lúc vô cùng kích động, giọng nói cất cao lên thì rất thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy được tiếng của cô ta.

Ngay cả Phong Lẫm đang ở trong nhà bếp cũng phải bước ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mã Xuân Hoa không chú ý đến Phong lẫm đang ở trong nhà, bởi cô ta đã bị Mạnh Xuân Yến chọc đến mức suýt tức chết.

Cô tức đến mức thở hổn hển: "Cô nói gì? Cô ta không phải là một thợ may sao, tôi đưa tiền cho cô ta, cô ta may quần áo cho tôi không phải là lẽ đương nhiên sao?"

Mạnh Xuân Yến cất tiếng mắng: "Cái gì gọi là lẽ đương nhiên? Gia Gia người ta muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm, con bé cần số tiền rách nát của cô lắm à?"

Mã Xuân Hoa lớn nhường này rồi, có khi nào phải chịu nhiều chỉ trích như vậy cơ chứ, nên lúc này cô ta đang tức đến mức mặt đỏ cả lên.

Lúc này bị nhiều người chỉ trích như thế, hoàn toàn không giống với sự nịnh nọt lúc còn trong thôn nữa, như vậy bảo cô ta làm sao chịu được cơ chứ.

"Đầu của đồng chí này có phải gặp vấn đề gì không?"

Được theo đuổi nhiều rồi nên Mã Xuân Hoa vô cùng tự tin với bản thân mình, cảm thấy mình được gả đến thành phố cũng là lẽ đương nhiên.

"Cô là em gái của chính ủy Mã đúng không? Con người của chính ủy Mã rất tốt, Hồng Anh cũng không tệ, sao họ lại có người em gái như cô chứ? Còn dám ép người khác may quần áo cho mình nữa, không làm là khinh thường cô... Mặt mũi cô lớn đến vậy cơ à?"

Cố Di Gia không ngờ cô ta lại ra tay như thế nên cả người ngã nhào về phía sau, may là có Phong Lẫm nhìn thấy nên đã xông đến trong nháy mắt.

"Đúng vậy, Gia Gia có tiền nhuận bút, nghe nói tiền nhuận bút còn nhiều hơn cả tiền may quần áo nữa, sao phải tiếc rẻ số tiền ấy của cô chứ?"

Mã Xuân Hoa vừa giận vừa tức, còn cảm thấy uất ức nữa, cuối cùng cũng không kìm được hét lên với Cố Di Gia: "Không làm thì không làm, tôi thèm đồ cô may sao? Không phải cô chỉ được cái đẹp hơn tôi thôi sao, dựa vào đâu mà cô dám xem thường tôi chứ? Các người cũng xem thường tôi!"

"Nói thế là bọn tôi ai cũng khinh thường cô đấy! Bởi bọn tôi không cho cô may mà!"

"Đồng chí à, cô có chút tiền thì hay lắm à? Còn muốn ép người ta may quần áo cho mình nữa chứ!"

Lúc ở trong thôn, vì có anh cả là chính ủy Mã luôn gửi tiền về để nuôi dưỡng gia đình nên điều kiện gia đình họ được xem là tốt nhất trong cả thôn, không lo ăn lo mặc. Thêm vào đó mẹ cô ta biết đối nhân xử thế nên người trong thôn đều nịnh nọt nhà họ, cô ta cũng được rất nhiều thanh niên theo đuổi, ngay cả những thanh niên tri thức cũng muốn theo đuổi cô ta.

Cố Di Gia được Phong Lẫm đỡ lấy kịp thời, nhưng cô cũng hoảng sợ vẫn chưa kịp hoàn hồn nên hai mắt trợn to ra.

"..."

"Gia Gia, em không sao chứ?"

Sau đó, cô ta đẩy Cố Di Gia một cái rồi quay người chạy đi.

"Ây da cẩn thận!" Mạnh Xuân Yến hoảng hốt kêu lên.

"Đúng vậy..."

"Em gái của chính ủy Mã sao lại có thể như vậy chứ? Không thèm nói đạo lý gì cả!"

"Đúng thế..." Các chị dâu khác lần lượt phụ họa theo.

Những người đang đứng gần đó cũng vội vàng chạy đến, thấy sắc mặt Cố Di Gia trắng bệch thì ai nấy đều tức giận.

"Chúng ta phải đi nói với chính ủy Mã mới được, em gái anh ấy như vậy là không được, không may quần áo cho cô ta thì đẩy người ta, cho rằng mình là đứa trẻ mới lớn hay sao?"

Phong Lẫm hoang mang hỏi lại.

Cố Di Gia chỉ bị dọa hoảng sợ mà thôi, nhưng do da mặt cô mỏng, lúc mặt đỏ lên và hoảng sợ thì phản ứng được thể hiện rất rõ, lúc này khi người khác nhìn vào cô thì đều cho rằng cô bị dọa rất dữ dội.

Thấy mọi người lo lắng như thế cô lên tiếng ngay: "Cảm ơn các chị dâu, em không sao, chỉ bị dọa một phen mà thôi."

Mạnh Xuân Yến vội vàng nói: "Đoàn trưởng Phong à, cậu đưa Gia Gia về nghỉ ngơi trước đi, cô ấy bị dọa ra như vậy rồi còn gì."

"Gia Gia, cô không sao chứ?"

So với Mã Xuân Hoa vừa mới đến khu nhà tập thể thì mọi người thân thiết với Cố Di Gia hơn. Không những thế mà Cố Di Gia được lòng đám trẻ ở đây đến nhường nào, sau khi đám trẻ về đến nhà thì luôn nói với người lớn dì Gia Gia thế này dì Gia Gia thế kia, nào là kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, dạy bọn nhỏ làm bài tập, còn cho bọn nhỏ kẹo nữa, đủ chuyện cả...

Nên họ càng thiên vị Cố Di Gia hơn.

Phong Lẫm gật đầu với mọi người, sau đó đưa Cố Di Gia về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận