Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 59: Phong Lẫm 5

Nhưng trước kia Hoàng Bình Bình không vội lấy chồng, thứ nhất là cô ấy không vừa mắt ai, hai nữa là cô ấy thích cuộc sống như bây giờ, đồng thời cũng không muốn sau khi lấy chồng xong phải bận bịu chăm lo cho từ già tới trẻ bên nhà chồng. Cô ấy không muốn sống những ngày chớp mắt một cái là đã nhìn thấy điểm cuối.

Mặc dù con dâu ở thời đại này đều như thế cả nhưng Hoàng Bình Bình là người có lý tưởng, cũng không thích như thế.

Cố Di Gia đi chung với Hoàng Bình Bình để mua những món cô ấy cần.

Bởi vì bọn họ biết rõ cần mua những gì cho nên nhanh chóng mua xong, không tới nửa tiếng sau, đồ dùng Hoàng Bình Bình cần gần như đã đầy đủ rồi.

"Gia Gia, em muốn mua cái gì không?" Hoàng Bình Bình xách túi lớn túi nhỏ hỏi cô.

Thật ra hôm nay Cố Di Gia lên thị trấn là có một mục đích khác, mua đồ chỉ là chuyện thứ yếu mà thôi.

Ngoài chuyện gửi đồ cho anh cả ra thì còn xem thử xem có thể gặp Khương Tiến Vọng hay không, sau đó khiến cho anh ta mất mặt, để anh ta bỏ suy nghĩ muốn cưới cô đi.

Cách làm rất đơn giản, giống như lúc nãy vậy, cô ở trên đường lớn hét lên bảo người đó giở trò lưu manh, khiến anh ta không còn mặt mũi nào cả.

Cô tùy ý mua chút kẹo, tiện thể mua cả đôi ủng đi mưa cho chị dâu và Bảo Sơn.

Nguyên chủ ăn uống và sống trong nhà nên không chi tiền, ngay cả tiền thuốc men khám bệnh cũng là do anh cả và chị dâu bỏ ra, số tiền nhận được do may quần áo cho người ta dành dụm được không ít, ấy thế mà cũng đến vài chục đồng.

Mối quan hệ không bình đẳng như vậy, Cố Di Gia có thể tưởng tượng rằng nếu nguyên chủ thật sự bất đắc dĩ gả cho anh ta thì chỉ sợ sẽ sống không đến vài năm.

Tiền mua ủng là số tiền mà trước kia nguyên chủ kiếm được.

Cho dù từ chối thì cũng là do muốn thêm sính lễ.

"Gia Gia, em muốn ăn gì? Chị mua cho."

Tuy chỉ mới gặp hai lần nhưng Cố Di Gia có thể nhận ra Khương Tiến Vọng là một người sĩ diện, xa cách và thanh cao thông qua dáng vẻ cử chỉ của anh ta.

Sau khi mua đồ xong thì hai người đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa.

Mặc dù Khương Tiến Vọng để ý khuôn mặt của cô nhưng thật ra anh ta vẫn coi cô như một người phụ nữ quê mùa nông cạn nên cũng chẳng tôn trọng gì mấy.

Nếu không thì anh ta sẽ không nhờ người khác đến mai mối, còn bản thân thì lại vắng mặt. Có lẽ là anh ta cảm thấy phụ nữ nông thôn không có kiến thức, chỉ cần anh ta nhờ người khác đến thì những người ở quê thiếu kiến thức sẽ vội vàng đồng ý.

Huyện Nam Hoài vào mùa xuân và mùa thu thường mưa nhiều, chị dâu và Bảo Sơn phải đến trường nên giày luôn ẩm ướt. Chi bằng mua sẵn cho họ trước đôi ủng, đến lúc cần thì không cần phải vội vàng đi mua.

"Chị Bình Bình ăn gì thì em ăn nấy, em không chọn đâu." Cố Di Gia đáp.

Mục đích Cố Di Gia đến thị trấn đã hoàn thành, cũng chẳng có đồ gì muốn mua.

Giọng nói của của cô dịu dàng ấm áp, dường như ẩn chứa âm điệu đặc biệt nào đó như được đắp bồi từ vùng sông nước Giang Nam, nghe rất êm tai.

Vừa khéo đến giờ cơm nên nhà hàng có rất nhiều người, thấy có người cơm nước xong rời đi thì Hoàng Bình Bình lanh lẹ chiếm chỗ trước rồi bày đồ đạc ra chỗ đó, sau đó sắp xếp cho Cố Di Gia rồi mới xắn tay áo lên.

Cố Di Gia thấy dáng vẻ như muốn lên chiến trường của cô ấy thì hơi muốn cười, nhưng nhìn cảnh tượng chen chúc ở bên kia thì giờ phút này trông cũng giống chiến trường thật.

Chờ đến khi tô bún trộn lạnh và một tô canh tiết vịt to được bưng lên thì Cố Di Gia mới biết rằng, một tô bún lạnh trộn hai người các cô ăn quả thật là đủ rồi.

Cố Di Gia gật đầu.

Trước đây cô ăn còn ít hơn, gần đây sức khỏe tốt hơn nhiều nên cuối cùng sức ăn cũng nhiều hơn chút đỉnh, thế nhưng so với những người khác thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Cô ấy lườm những người đàn ông xung quanh rồi nói: "Vậy chị đi gọi một tô bún trộn lạnh rồi chúng ta cùng ăn, tiết trời đang nóng nên ăn bún trộn lạnh là tuyệt nhất, với cả gọi cho em một phần canh tiết vịt nữa."

Nhà hàng quốc doanh ở thời đại này có hương vị rất ngon, hơn nữa phần ăn cũng đầy đặn.

Tính ra Hoàng Bình Bình nghe cũng quen rồi nhưng vẫn không kiềm chế được sự rung động trong lòng.

Hoàng Bình Bình gọi thêm một cái bát sạch rồi chia bún ra làm hai phần.

"Chị Bình Bình, đủ rồi ạ, nhiều như vậy em ăn không hết." Cố Di Gia vội vàng nói.

Quả thật cô ăn không nhiều lắm, sức khỏe kém nên sức ăn cũng nhỏ, cô ăn cứ như mèo con vậy.

Canh tiết vịt là để bổ máu cho Cố Di Gia.

Hoàng Bình Bình đành phải gắp một ít về lại, thấy cô vẫn nói là ăn không nổi thì lại gắp về thêm chút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận