Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 142: Cô Đồng Ý Thì Kết Hôn 3

Triệu Mạn Lệ nói thêm: "Đoàn trưởng Cố vẫn chưa biết chuyện này, đây đều là suy đoán của bọn chị, em đừng nói với cậu ấy để đỡ lo."

Thật ra cách đây không lâu chị ấy đã nói chuyện với lão Ngụy về việc có nên tiết lộ chuyện này cho Cố Minh Thành biết hay không. Cuối cùng lão Ngụy quyết định không nói gì, để người liên quan Phong Lẫm tự lên tiếng, họ vượt quá giới hạn là không tốt.

Trên thực tế, Triệu Mạn Lệ không phải là người nhiều lời, nhưng hoàn cảnh của Cố Di Gia rất đặc biệt nên chị ấy đã tiết lộ chuyện này trước với Trần Ngải Phương. Cô ấy là chị dâu, lại quan tâm đến Cố Di Giai nhất, nhắc đến chuyện này với cô ấy cũng được, để cô ấy có tâm lý chuẩn bị trước.

Trần Ngải Phương hiểu ý chị ấy, mỉm cười nói: "Đó là điều đương nhiên rồi ạ. Đoàn trưởng Phong còn chưa nói gì, quả thật không thích hợp khi chúng em thực sự vội vàng lo lắng về điều đó. Hơn nữa bên phía nhà gái phải nên dè dặt hơn, làm như không biết gì đến khi đoàn trưởng Phong ra tay."

Họ sẽ không vội vàng.

Ngoài ra, nếu sức khỏe của em chồng có thể được chữa khỏi, đoàn trưởng Phong quả thực là một ứng cử viên xuất sắc...

Sau khi về đến nhà, cả hai bắt đầu nấu ăn.

Buổi trưa, gia đình Cố Di Giai ăn cơm trưa ở nhà họ Ngụy trong bầu không khí rất vui vẻ, sau đó bọn họ tạm biệt rời đi. Triệu Mạn Lệ muốn giữ họ ở nhà một lát nữa, nhưng khi nghe họ nói còn đến cửa hàng bách hóa mua đồ, rồi lại vội vã về thôn thu dọn hành lý để lên đường sớm vào ngày mai, thì chị ấy không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.

Cố Minh Thành đưa vợ con và em gái về nhà xong xuôi, anh ấy mới đến gặp bí thư công xã để trả xe. Khi trả xe, anh ấy đã gọi điện cho quân đội.

"Người anh em, cảm ơn cậu." Cố Minh Thành cảm kích nói.

Cố Di Gia đỡ trán, ngồi bốn tiếng mà cũng không xa lắm hả? Nhưng khi nghĩ đến điều kiện đường xá ở thời đại này, cô nhận ra quả thực cũng không xa đến thế.

Ánh mắt Phong Lẫm chớp lóe lên: "Yên tâm, sáng mai xe sẽ đến làng đón anh đúng giờ."

Dù hơi tiếc số tiền này nhưng cô ấy sợ các con và em chồng ngồi trên xe quá lâu sẽ đói.

Phong Lẫm bình tĩnh nói: "Vậy chuyến tàu của các anh khởi hành lúc mấy giờ? Lúc đó tôi sẽ đón mọi người."

Khi đến cửa hàng bách hóa, họ không mua nhiều, chỉ mua một ít đồ khô và đồ ăn nhẹ để phòng đói bụng.

Thực ra, với cấp bậc của anh ấy có thể bố trí xe đến đón, nhưng sẽ tốn chút công sức và nợ ơn nhiều người. Thời thế bây giờ, có những ân tình không cần nợ thì không nên mắc nợ, nhất là đến cấp bậc của anh ấy bây giờ phải thận trọng hơn trong hành động của mình.

Cố Minh Thành nói: "Thị trấn chúng ta không có nhiều thứ như ở tỉnh thành, cần gì thì có thể mua ở đó. Hoặc mình có thể đợi đến điểm dừng chân mua cũng được, thực ra cũng không xa thành phố, chỉ cách bốn tiếng ngồi xe đã đến rồi."

Trần Ngải Phương nói: "Thời tiết nóng bức, nếu mang đồ ăn tự nấu đi sợ sẽ hỏng nên mua món gì giữ được lâu rồi ăn trên xe sẽ tốt hơn."

Người trả lời điện thoại là Phong Lẫm, anh đang ngồi trong văn phòng, nghe thấy Cố Minh Thành nói: "Phong Lẫm, ngày mai chúng tôi sẽ lên đường."

Phong Lâm nhẹ ừm một tiếng, rồi nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước bác sĩ Tưởng đã đi trao đổi ở thủ đô, có lẽ phải một tháng sau mới trở về được."

Sau khi mua sắm ở cửa hàng bách hóa, họ bắt xe trở về công xã.

Cố Minh Thành nghe được lời này, trong lòng hơi lo lắng.

Nhưng đối với Phong Lẫm, việc sắp xếp những chuyện này lại rất dễ dàng, có thể nói là dễ như ăn cháo. Dù sao nhà họ Phong không phải người bình thường so sánh được, điều này cũng thể hiện thực lực của nhà họ Phong. Thà nợ ân tình của Phong Lẫm còn hơn nợ ân tình của người khác, Cố Minh Thành không hề lo lắng về điều này, anh ấy nợ Phong Lẫm một ân tình cũng được.

"Ha ha, không cần đâu, Tiểu Vương sẽ tới đón tôi, cậu không cần phải tới đây." Cố Minh Thành cười nói: "Hay cậu có đi ngang qua thành phố không? Vậy thì đến cũng không sao."

Bác sĩ Tưởng là một bác sĩ lớn tuổi với kỹ năng y tế xuất sắc, ông xuất thân từ một bệnh viện lớn ở thủ đô, nhưng sau đó được chuyển đến bệnh viện quân y trong quân đội của họ. Bác sĩ Tưởng đã chữa khỏi bệnh cho nhiều thủ trưởng, chữa khỏi nhiều căn bệnh hiểm nghèo, chỉ cần nhắc đến ông, mọi người đều rất tin tưởng.

Lần này cuối cùng Cố Minh Thành cũng quyết tâm là phải đưa em gái mình đến. Anh ấy cũng đã chuẩn bị tinh thần, trên đường đi lỡ em gái có bị bệnh, đến lúc đó chắc chắn phải nhanh chóng đưa em gái đến bệnh viện, nhờ bác sĩ Tưởng khám cho.

Vì thế mọi chuyện đã bị hoãn lại cho đến tận bây giờ.

Khi Cố Minh Thành được chuyển đến quân đội hiện tại vào hai năm trước, anh ấy đã nghe nói về bác sĩ Tưởng, anh ấy nghĩ đến việc đưa em gái đến cho ông khám thử ngay. Tiếc là hai năm nay sức khỏe em gái vẫn yếu, hết bệnh nặng lại bệnh nhẹ nên không thể đi xa, hơn nữa lúc đó anh ấy mới chuyển đến nơi này, thực sự rất bận không có thời gian trở về đưa họ vào đây.

Phong Lẫm nói: "Anh không cần lo lắng, trong bệnh viện còn có những bác sĩ khác mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận