Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 312: Vừa Ý 1

Tống Nguyệt Mai tiếp đãi mọi người rất nhiệt tình.

Bà ấy ngồi bên cạnh đẩy bánh kẹo trên bàn đến trước mặt hai đứa con rồi cười nói: "Đừng ngại, cứ xem như ở nhà mình, muốn ăn gì thì ăn."

Để tiếp khách, hôm nay bà ấy đặc biệt chuẩn bị không ít món ăn vặt yêu thích của trẻ con.

Hai đứa nhỏ cùng nói cảm ơn nhưng không đưa tay lấy mà nhìn sang cha mẹ, thấy cha mẹ cho phép mới chịu lấy một viên kẹo.

Bảo Hoa lại cảm ơn Tống Nguyệt Mai một lần nữa rồi bóc kẹo cho vào miệng.

Ăn đến kẹo ngọt, cô bé vui vẻ giống như một đứa ngốc, tươi cười xán lạn lại có vẻ khờ.

Hai đứa nhỏ nhà họ Cố cực kỳ lễ phép, bọn chúng được nuôi dạy rất kỹ, vẻ ngoài trông giống vợ chồng Cố Minh Thành nên đều là những đứa nhỏ xinh đẹp và đáng yêu, không ngờ Tống Nguyệt Mai lại yêu thích hai đứa.

Bà ấy khen: "Ngải Phương thật sự rất giỏi dạy dỗ con cái, hai đứa nhỏ nhà cháu đều là những đứa bé ngoan biết nghe lời."

Dù lời này là lời khách sáo hay có lý do gì khác thì cũng làm cho người nghe cảm thấy thoải mái.

Chủ nhiệm Tống nói xong lại lắc đầu rồi cười nói: "Giờ bọn dì mới hiểu được, có lẽ là cái duyên chưa tới, hóa ra người có duyên của nó còn chưa đến đây."

Cố Di Gia rất ngoan ngoãn nghe lời đổi lại gọi dì Tống.

"Thằng nhóc Phong Lẫm kia đó, lúc trước dì cũng giới thiệu cho nó rất nhiều đồng chí nữ nhưng mà nó nếu không đến gặp thì cũng không thèm nhìn người ta một cái đã bỏ đi rồi, làm cho bọn dì buồn rầu quá sức. Mẹ của Phong Lẫm là người lo lắng cho việc kết hôn của nó nhất, bà ấy còn thường xuyên nhờ dì để ý giúp nó nhìn xem có đồng chí nữ nào phù hợp hay không, mà dù có thì Phong Lẫm không thèm để tâm thì dì cũng không biết phải làm sao."

Cố Di Gia cười ngại ngùng, gọi một tiếng: "Chủ nhiệm Tống."

Suốt cuộc nói chuyện Cố Di Gia vẫn luôn giữ nụ cười ngượng ngùng, tỏ vẻ mình bị khen nhiều quá nên xấu hổ, rất phù hợp với thân phận hiện tại của cô.

Trần Ngải Phương khiêm tốn nói: "Mấy đứa nhỏ ở nhà đều là con khỉ quậy ạ, chỉ là ra ngoài nên bọn nhỏ cẩn thận hơn thôi chứ nếu quậy lên thì có thể lật nóc nhà luôn đấy ạ."

Đoạn lời nói này của chủ nhiệm Tống làm cho người khác cảm thấy rất hài lòng, bà ấy biết ăn nói như vậy chẳng trách được làm chủ nhiệm của Hội Liên hiệp phụ nữ.

"Gọi chủ nhiệm Tống làm gì, nghe xa lạ quá, con cứ gọi dì Tống là được." Tống Nguyệt Mai cười nói: "Dì và mẹ của Phong Lẫm hồi trước là chị em trong cùng một khu tập thể, hiện giờ mặc dù đã sống xa nhau nhưng bọn dì vẫn thường xuyên liên hệ, Phong Lẫm cũng phải gọi là dì đấy."

"Trẻ con hoạt bát thì tốt mà, nếu không nghịch ngợm mới cần phải lo lắng đó." Chủ nhiệm Tống thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, thằng nhóc Phong Lẫm cũng tới đây, nó đang nói chuyện với lão Phương ở phòng sách." Sau đó bà ấy nhìn sang Cố Di Gia và cười nói: "Cô nhóc này là người yêu của Phong Lẫm đúng không? Đúng là quá xinh đẹp, nhìn giống như nàng tiên ấy, chẳng trách Phong Lẫm lại thích."

Hai vợ chồng Cố Minh Thành ban đầu còn có chút lo lắng trong lòng lúc này cũng bình tĩnh lại.

Tất cả những người trong phòng khách đều đứng lên chào hỏi.

Tiếng "dì Tống" này làm cho Tống Nguyệt Mai rất vui vẻ, càng khen ngợi Cố Di Gia, cứ nói là Phong Lẫm rất tinh mắt.

Sư đoàn trưởng Phương là một vị trưởng bối nghiêm túc có khuôn mặt vuông, nhưng khi ông ấy mở miệng nói chuyện lại rất ôn hòa, ông ấy cười nói: "Ngồi xuống đi, không cần phải khách sáo như thế."

Lúc này, trên mặt của Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng lộ ra nụ cười.

Mọi người đang nói chuyện thì thấy sư đoàn trưởng Phương và Phong Lẫm đang đi từ trên lầu xuống.

Tống Nguyệt Mai cười nói: "Tính tình của lão Phương là vậy, chuyện gì cũng phải hỏi một câu."

Nhưng Cố Di Gia thấy hai người cười như vậy thì cảm thấy xấu hổ, cô vẫn tiếp tục làm ra vẻ ngại ngùng rồi giữ im lặng là được.

Vẻ mặt của Phong Lẫm rất thản nhiên, không hiểu có chuyện gì, muốn ngồi gần người yêu của mình không phải là chuyện bình thường à?

Sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai thấy thế thì đều bật cười ra tiếng.

Sư đoàn trưởng Phương ngồi trò chuyện cùng bọn họ giống như một người trưởng bối bình thường, cuối cùng ông ấy còn quan tâm đến công việc của mọi người, đến cả chuyện học tập và bài vở của hai đứa nhỏ đều được nhắc đến.

Phong Lẫm nâng chân bước qua, anh cố ý ngồi vào vị trí gần Cố Di Gia nhất.

Đến lượt Cố Di Gia bị hỏi, cô trả lời rất thản nhiên: "Cháu đang điều trị cơ thể, đợi sang năm sức khỏe tốt hơn thì cháu sẽ tìm xem có công việc nào phù hợp ạ."

Sư đoàn trưởng Phương gật đầu, ông ấy cũng không nói gì về việc "điều trị cơ thể" kia, chỉ nói: "Người trẻ tuổi nên trải nghiệm nhiều, không cần biết là việc gì, chỉ cần có việc thì phải làm cho tốt, mỗi công việc đều có ích đối với quốc gia, với xã hội."

Câu nói này rất thực tế, tất cả mọi người đều gật đầu theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận