Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 484: Việc Nhà Cũng Không Dễ Dàng 3

Bữa tối là một ổ bánh ngô hấp lớn và một đĩa rau xào lớn, còn có một nồi canh rau nữa, không có món mặn nào cả.

Chính ủy Mã vui vẻ nói: "Nào nào nào, mọi người nếm thử tay nghề của anh đi."

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh xuống bếp nấu cơm, tự anh ấy cũng thấy rất hài lòng, có cảm giác bản thân có thiên phú nấu nướng, anh ấy thật sự nấu được một bữa cơm thật này, hình như cũng không khó cho lắm.

Anh ấy tuyệt đối không thua kém đoàn trưởng Phong, dù sao những chuyện như nấu cơm cũng rất đơn giản.

Tam Hoa cực kỳ mong chờ, tuổi của cô bé còn nhỏ, lúc nhìn thấy những món ăn trên bàn thì không chú ý đến những thứ khác, Chu Hồng Anh và Nhị Hoa khôn khéo giữ im lặng.

Hai người họ nhìn thấy đĩa rau xào vừa đen vừa vàng đó, trên bề mặt còn có vài hột muối màu trắng...

Có lẽ là muối hột nhỉ?

Sau khi thấy nước canh còn đầy dầu mỡ thì Chu Hồng Anh lại đau lòng.

Tam Hoa cũng gắp một cọng rau lên, vừa cho vào miệng thì lập tức nhổ ra ngay.

Nhưng món mà hôm nay cha mình làm lại không hề có thịt, hơn nữa còn vô cùng khó ăn.

Mãi cho đến khi gắp một đũa rau xào bỏ vào trong miệng, nhai nhai rồi nuốt vào họng như một thói quen thì ngay lúc này, một mùi vị vừa đắng vừa khét xộc thẳng lên đỉnh đầu, khó ăn đến nỗi anh ấy chỉ biết ngồi yên ở đó, nhất thời không phản ứng gì.

Cô nhóc này chỉ biết hôm qua mình được ăn đồ ăn ngon, còn có thịt nữa.

Mùi vị của bánh không khác so với bình thường cho lắm, dù gì cũng là do Chu Hồng Anh theo dõi từ công đoạn nhào bột, chỉ cần không bỏ lung tung thêm thứ gì vào đó thì sẽ không có gì sai sót cả.

Chính ủy Mã: "Con lại nghe con bé đó nói bậy nữa rồi!"

Phải bỏ bao nhiêu dầu, bao nhiêu muối mới ra như vậy chứ? Dầu và muối đều cần tiền và phiếu mới mua được đấy.

Chính ủy Mã cảm thấy quá mất mặt, uống một ngụm nước để loại bỏ mùi vị trong miệng mình rồi nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể ngày nào cũng ăn thịt được? Ngày nào cũng ăn như thế là sa đọa, chúng ta phải chịu được cái khổ nhất thì mới được người khác kính trọng."

Chính ủy Mã cắn một miếng bánh ngô hấp, lòng thầm tự khen mình, ngày càng tự tin hơn.

Họ lấy một miếng bánh ngô hấp ăn trước.

Cô bé chau mày lại: "Cha ơi, sao món rau này vừa đắng vừa mặn thế? Không hề ngon như chú Phong làm gì cả." Cô bé bĩu môi: "Món ăn chú Phong nấu còn có thịt nữa cơ."

Trước đây cô bé không dám nói chuyện như thế với cha mình đâu, tính tình cô bé nhát gan, hay sợ, chỉ dám trốn sau hai người chị của mình thôi, cho dù là cha thì cô bé cũng không dám nói quá nhiều.

Dường như miệng không còn vị giác nữa rồi.

Nhưng kể từ sau khi quen biết với Bảo Hoa thì bị Bảo Hoa ảnh hưởng, dẫn đến cô bé ngày cởi mở, gì cũng dám nói.

Tam Hoa thấy hơi ấm ức: "Là như vậy à? Nhưng Bảo Hoa nói vĩ nhân đã có câu khổ gì thì khổ nhưng không thể để lão bách tính khổ được"

Tam Hoa bĩu môi: "Nhưng thật sự rất khó ăn mà..."

Hai mắt Chu Hồng Anh trợn tròn lên, miệng mấp máy: "Dùng, dùng hết rồi sao?"

Chu Hồng Anh không giữ im lặng nữa, lên tiếng hỏi: "Lão Mã, anh đã bỏ bao nhiêu dầu bao nhiêu muối thế?"

Bây giờ mới đầu tháng, phải đợi đến tháng sau mới có thể đi mua dầu ăn, cả tháng trời mà trong thức ăn không có dầu như thế thì đám nhỏ làm sao chịu được đây?

Đương nhiên chính ủy Mã cũng thích, huống hồ gì đó còn là con gái mình nữa, con bé nhỏ bé xinh xắn, không giống như những bé gái khác, cô bé trông giống một trái hồ lô vậy, có lúc nghe được giọng nói non nớt của cô bé thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chính ủy Mã trả lời theo phản xạ: "Anh đổ hết số dầu còn lại trong chai vào, muối thì bỏ năm sáu muỗng gì đó, anh thấy rau cũng nhiều nên sợ không đủ muối..."

Đứa trẻ cởi mở hoạt bát có ai lại không thích cơ chứ?

Chính ủy Mã thấy khó hiểu nhìn cô ấy, dùng thì dùng thôi, sao thế?

"Nhưng đó là lượng dầu tháng này nhà chúng ta cần dùng đấy, nếu như dùng hết thì không còn dầu nữa đâu."

Số dầu này là từ tháng trước sót lại, phải cố gắng chống chịu xài trong tháng này.

Chính vì vậy nên chính ủy Mã cũng hơi dung túng cho cô con gái này.

Chính ủy Mã thờ ơ đáp: "Dầu hết thì đi mua thôi."

"Em không có tiền." Mắt Chu Hồng Anh đỏ ửng lên nhìn anh ấy: "Cũng không có phiếu dầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận