Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 568: Không Cho Ngủ Trên Giường 1

Cố Di Gia cũng không ở cùng Tiền Quyên Quyên quá lâu.

Chủ yếu là cô thấy dáng vẻ của Tiền Quyên Quyên như vậy, sợ mình ở lại lâu sẽ quấy rầy, khiến cô ấy không thể nghỉ ngơi.

"Quyên Quyên, tôi đi nhé." Cố Di Gia nắm lấy tay Tiền Quyên Quyên, cô phát hiện cô ấy đã gầy đi nhiều, có thể thấy chuyện nôn nghén đã giày vò người ta đến thế nào."Cô nên đến bệnh viện khám sớm đi... Nếu không thì lát nữa để doanh trưởng La đưa cô đi, đúng lúc doanh trưởng La cũng đang nghỉ."

Quả thật Tiền Quyên Quyên cũng rất khó chịu, từ hồi tết đến giờ cô ấy đã nôn hơn nửa tháng rồi, càng ngày càng yếu ớt. Cô ấy cũng sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì nên chần chừ trong chốc lát rồi cũng quyết định nghe lời cô.

Ở trong lòng cô ấy, Gia Gia hiểu biết nhiều thứ, nghe lời cô luôn đúng.

Cố Di Gia ra ngoài gọi doanh trưởng La.

Doanh trưởng La đang ngồi trong bếp, xoắn xuýt muốn nấu gì đó cho Tiền Quyên Quyên ăn, vợ mình cứ mãi ăn không vô nên anh ta cũng lo lắng không thôi.

Còn về chuyện Cố Di Gia đến đưa quà cũng khiến anh ta không biết phải làm sao, anh ta nghĩ đợi lát nữa để cô cầm về vậy.

Bây giờ nghe Cố Di Gia nói như vậy, anh ta lập tức tin tưởng, quyết định đến quân đội mượn xe chở Tiền Quyên Quyên đi bệnh viện.

Cố Di Gia thấy vậy thì quyết định chờ doanh trưởng La về rồi mới đi.

Nhưng vợ của anh ta không bằng lòng, chỉ bảo là phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy, nhịn một chút là sẽ qua thôi.

Doanh trưởng La đi ra ngoài ngay, đến quân đội mượn xe.

Cố Di Gia nói: "Tiền Quyên Quyên cứ nôn mãi thế này cũng không phải cách hay, anh mau đưa cô ấy đi bệnh viện khám thử đi."

Cố Di Gia cười nói: "Vậy thật lòng chúc mừng cô nhé."

Nghe tiếng gọi của Cố Di Gia, anh ta vội vã bước ra ngoài.

Cô ngồi bên cạnh nói chuyện với Tiền Quyên Quyên: "Em bé được mấy tháng rồi?"

Doanh trưởng La sững sờ, sau đó gật đầu: "Quả thật là nên như vậy, thật ra mấy ngày trước em cũng muốn đưa Quyên Quyên đi bệnh viện rồi..."

Sau khi doanh trưởng La bước vào, đầu tiên anh ta nhìn Tiền Quyên Quyên, ước chừng về tình trạng của cô ấy rồi mới hỏi: "Chị dâu, có chuyện gì không?"

Tiền Quyên Quyên nôn nhiều như vậy, doanh trưởng La không dám chở cô ấy bằng xe đạp nên lái xe ô tô đưa cô ấy sẽ yên tâm hơn.

Cố Di Gia sững sờ, dường như cô đã từng nghe ai nói rằng phụ nữ chân lạnh thường bị lạnh tử cung.

Doanh trưởng La không rõ chuyện mang thai của phụ nữ lắm, nghe chị dâu Mạnh Xuân Yến cũng nói như vậy, trong lòng anh ta cũng hơi lưỡng lự, chẳng lẽ cứ cố chịu đựng thì sẽ qua sao?

Chân của cô cũng rất lạnh, trước đây không cần phải nói, bây giờ đã chăm sóc sức khỏe được như vậy rồi nhưng bệnh lạnh chân cũng không thay đổi...

"Sắp tròn hai tháng rồi." Tiền Quyên Quyên nói chuyện hơi yếu ớt, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ vì đứa con trong bụng: "Tháng trước tôi không đến kỳ, tôi đã lờ mờ cảm giác được rồi, thế là đến trạm xá khám, quả nhiên là mang thai thật..."

Tiền Quyên Quyên nhẹ nhàng sờ một tay lên trên bụng mình, cười nói: "Thuốc điều trị sức khỏe lúc trước mà ông Hồ kê cho tôi có tác dụng thật đấy, trước đây mỗi lần trời lạnh thì chân của tôi dễ bị cóng, sau khi uống thuốc của ông ấy thì bệnh lạnh chân của tôi cũng đỡ nhiều rồi..."

Vừa đi được vài bước thì có giọng nói dịu dàng vang lên: "Gia Gia."

Tiền Quyên Quyên yếu ớt đáp lời, doanh trưởng La thật thà nói: "Chị dâu ơi, bọn em đi nhé."

Chu Hồng Tú hơi buồn cười, bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa mà, nhưng cô ấy vẫn trả lời: "Trong nhà đang nấu đây này, còn chưa nấu xong nữa."

Không lâu sau đó doanh trưởng La cũng mượn được xe về, anh ta dìu Tiền Quyên Quyên ra ngoài.

Cố Di Gia đứng đó nhìn doanh trưởng La cao lớn, khôi ngô cẩn thận dìu Tiền Quyên Quyên đi, ngơ ngẩn một lát rồi mới quay về nhà.

Thế thì chứng lạnh tử cung của cô thật ra chắc cũng nặng lắm nhỉ?

Cố Di Gia quay đầu, cô phát hiện vợ của chính ủy Mã - Chu Hồng Anh đang đứng ở ngoài cửa nhà, đoán chừng là do nghe thấy tiếng của cô nên ra nhìn thử.

Nhà doanh trưởng La và Tiền Quyên Quyên là hàng xóm với nhà chính ủy Mã.

Cố Di Gia chào hỏi Chu Hồng Anh: "Chị Hồng Anh, chị ăn cơm chưa?"

Cố Di Gia cũng đi theo ra đến cửa, cô đứng ở cửa tạm biệt họ: "Quyên Quyên, hôm nào tôi lại ghé thăm cô nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận