Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 410: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 1

Tiết trời nóng nực của tháng tám đã qua, cuối cùng cũng đã hết kì nghỉ hè, đám nhóc nghịch ngợm cũng trở về lồng.

Không còn cái cảnh mấy đứa nhóc chạy tới chạy lui trong khu nhà vào ban ngày, dường như cả khu nhà tập thể trở nên im ắng và bình yên.

Nhưng sự im ắng này không thể khiến cho tâm trạng của Cố Di Gia bình tĩnh, ngược lại cô cảm thấy cả người bồn chồn, ngay cả tính tình cũng trở nên cáu gắt hơn.

Mỗi ngày cô đều nhăn nhó tựa như có ai thiếu nợ cô vậy.

Sao Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương lại không nhận ra chứ? Đó là vì đoàn trưởng Phong vẫn chưa trở về.

Trần Ngải Phương thì thầm: "Không phải đoàn trưởng Phong có nhiệm vụ trong một tháng à? Sao bây giờ còn chưa trở về nữa?"

Theo như dự định ban đầu thì cuối tháng tám sẽ về, bây giờ đã qua đầu tháng chín nhưng vẫn chưa thấy về, vì thế không lạ gì khi em chồng suốt ngày nhăn nhó.

Nhưng mà vì cô em chồng rất xinh đẹp, nên dù cho có xụ mặt thì cũng toát lên vẻ lạnh lùng trong trẻo, càng ngày càng giống tiên nữ không nhiễm bụi trần, vậy nên cũng chẳng thể dọa người nào được.

Cố Minh Thành: "... Không sao đâu, cứ để cho con bé lo đi, dù gì gần đây con bé cũng hơi vô tâm, nếu người không biết chuyện gì xảy ra còn tưởng rằng con bé và lão Phong không phải người yêu của nhau."

Nếu lão Phong cũng vô lo vô nghĩ thì chắc chắn anh ấy phải gấp.

Dù sao thì đám cưới cũng tiến hành vào cuối tháng chín, vẫn còn nhiều thời gian nên không cần gấp.

Thường ngày khi nhìn lão Phong và em gái dính nhau, cô chỉ để tâm đến mỗi mình anh thôi, nhưng khi lão Phong không ở đây, em gái của anh ấy lại vô lo vô nghĩ. Mỗi ngày con bé đều vui vẻ làm việc của mình, không làm việc gì thì đến nơi đóng quân tìm Phương Mỹ Hà đi chơi, trong lòng anh ấy không thoải mái lắm, anh ấy xoắn xuýt tự hỏi rằng rốt cuộc em gái của anh ấy có quan tâm đến lão Phong không?

Cố Minh Thành nói: "Tuy rằng thời gian của nhiệm vụ này là một tháng, nhưng đôi lúc sẽ có những chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sẽ kéo dài thêm một khoản thời gian nữa."

Kể từ khi Cố Minh Thành đi lính, không có thể ở chung với gia đình, vốn hiểu biết của anh ấy với em gái cũng chỉ dừng lại trước khi em gái bảy tuổi. Sau khi em gái bảy tuổi, những gì anh ấy có thể biết được cũng chỉ là những gì anh ấy thấy trong những lần nghỉ phép mười ngày, đúng là không được nhiều lắm.

Người đẹp thì lúc giận cũng sẽ đẹp.

Nhưng đối tượng là em gái của anh ấy, cho nên đành bỏ qua.

Đối với chuyện này, anh ấy xem là chuyện thường tình nên không để trong lòng.

Trần Ngải Phương cảm thấy dáng vẻ khi em chồng tức giận chẳng có chút uy hiếp nào cả.

Nói đến đây, trong lòng Cố Minh Thành cũng có chút tính toán.

Dù gì đi nữa... Là một cô gái dũng cảm, tính tình phóng khoáng, cầm lên được thì bỏ xuống được.

Trần Ngải Phương lườm anh ấy rồi nói: "Anh không gấp nhưng em gái của anh gấp dữ lắm rồi đây này."

Ngoài việc sức khỏe của bản thân không tốt thì anh ấy không cần lo lắng cho em gái, chắc chắn tự cô có thể sống thật tốt.

Em gái không lụy tình thì sẽ cảm thấy không có gánh nặng gì cả, còn thấy tốt nữa là đằng khác.

Mãi cho đến lúc em gái của anh ấy theo quân, hơn một năm ở chung, anh ấy cũng dần hiểu được cô, anh ấy nhận ra rằng tính cách của em gái khác xa so với những gì anh đã suy đoán.

"Vậy cũng được." Trần Ngải Phương gật đầu: "Thật ra về phần bên trong, tốt hơn hết là chúng ta tự đi mua bông gòn rồi đưa người ta làm giúp một bộ chăn ga gối bằng bông, như vậy sẽ thoải mái lắm."

Cố Di Gia suy nghĩ giây lát, cô nói: "Em có thể tự làm áo gối, vỏ chăn và bao gối, chúng ta chỉ cần mua phần bên trong là được."

Khi ăn cơm tối, bỗng nhiên Trần Ngải Phương hỏi: "Gia Gia, phòng của mấy đứa cũng trang trí gần xong rồi, chỉ còn chăn ga gối đệm thôi, hay là chờ đến ngày nghỉ chị em chúng ta cùng lên huyện mua được không?"

Tuy rằng... Đúng là như thế.

Đúng lúc mẹ chồng tương lai có gửi đến mấy tấm vải màu đỏ và màu xanh lam, chúng có thể được dùng làm vỏ chăn.

Trần Ngải Phương không buồn đáp lại anh, trần đời có anh trai nào nói em gái mình như thế chứ.

Cô tính toán trong lòng, hay là chờ đến ngày nghỉ đi qua xã bên cạnh mua ít bông xem sao? Chuyện này để bọn cô làm sẽ ổn hơn.

Nếu giao chuyện này cho cánh đàn ông thì bọn cô không yên tâm lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận