Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 521: Em Ngủ Một Mình Không Quen 4

Trần Ngải Phương đến để đón Cố Di Gia về nhà cô ấy: "Anh của em với đoàn trưởng Phong đều có nhiệm vụ cả rồi, chị nghĩ mấy ngày này em chỉ có một mình, chi bằng về nhà ở, em ở nhà một mình bọn chị lo lắng lắm."

Cố Di Gia cười nói: "Vừa nãy em cũng đang định về mà chị dâu lại đến trước rồi."

Trang Nghi Giai lại càng thêm hâm mộ, chị dâu của Gia Gia cũng tốt quá đi mất, còn đích thân đến để đón cô nữa.

Lúc ra khỏi nhà, Trần Ngải Phương nói với Trương Nghi Giai: "Đồng chí Trang, nếu em ở một mình thấy sợ thì cũng có thể đến nhà của chị, nhà của chị còn một phòng dành cho khách đấy."

Mọi người đều là gia đình quân nhân, hỗ trợ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm. Tuy rằng bình thường ở trong khu nhà tập thể có rất nhiều mâu thuẫn nhưng khi đoàn kết thì cũng rất bền chặt.

Trang Nghi Giai lại còn là người vừa mới kết hôn, bỗng nhiên chồng phải nhận nhiệm vụ nên chăm sóc cho cô ấy một chút cũng không sao.

Trang Nghi Giai được lo mà sợ, vội xua tay nói: "Không cần đâu, cảm ơn chị dâu, em ở một mình cũng được."

Trần Ngải Phương cũng không cố ép: "Nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm bọn chị, hoặc là tìm hàng xóm cũng được."

Hai nhóc kéo Cố Di Gia ngồi xuống, một nhóc thì đưa nước ấm cho cô, một nhóc thì giúp cô tháo bao tay.

"Cô út ơi, bên ngoài tuyết lớn lắm, cô có lạnh không ạ?"

Bảo Hoa và Bảo Sơn đang ngồi trước lò sưởi trong bếp để sưởi ấm, bọn nhóc luôn hướng mắt nhìn xung quanh, khi thấy hai người bước theo thì hai nhóc rất vui vẻ.

Cố Di Gia cầm ly nước ấm uống hơn nửa ly, cô sưởi ấm một chút, cảm thấy cuối cùng cũng như được sống lại.

Bởi vì có tuyết rơi, vả lại tuyết trên đất còn dày nên con đường vốn dĩ chỉ mất năm phút mà họ phải bước thật cẩn thận nên mất đến mười phút. Mặt và tay của Cố Di Gia lạnh cóng dường như mất cảm giác.

Bởi vì tuyết lớn nên bây giờ trường học và công xưởng đều nghỉ, họ chỉ có thể làm tổ ở nhà. Hai đứa nhóc thấy cô út vượt tuyết đến đây, cảm thấy rất lo lắng.

"Em biết rồi ạ, cảm ơn chị dâu."

Bảo Hoa lo lắng hỏi.

Sau khi vào cửa, Trần Ngải Phương vội vàng kéo cô đến nhà bếp: "Em mau đến lò sưởi ủ ấm đi kẻo lạnh."

Sau khi chào tạm biệt Trang Nghi Giai, Cố Di Gia mặc thêm áo khoác, mở ô rồi về nhà mẹ đẻ với chị dâu.

Trần Ngải Phương cũng giúp cô cởi áo khoác thấm tuyết ra rồi treo lên.

Bảo Hoa vui vẻ nhảy lên: "Vâng ạ!"

"Mẹ, cô út, mọi người về rồi! Mau đến đây ngồi đi ạ!"

Ban nãy mẹ bảo muốn đi đón cô út về nên cô bé đã bắt đầu trông ngóng, bây giờ thấy cô út ở đây thì cô bé vô cùng vui mừng.

Bảo Sơn cũng nhíu mày.

Cố Di Gia cười nói: "Cô vẫn ổn! Đoàn trưởng Phong phải nhận nhiệm vụ, mấy ngày nay cô ở với mấy con nha."

Tuy rằng giường rất ấm nhưng mấy tháng nay cô đã quen nhiệt độ ấm áp của đoàn trưởng Phong khi nằm trong lòng anh rồi. Bây giờ không có anh ở đây, trong phút chốc cô không tài nào ngủ được.

Cố Di Gia đồng ý với vẻ mặt đau khổ, cô quả thật không thích uống canh gừng cay nồng đó đâu, nhưng chị dâu lo lắng cho cô nên đành uống vậy.

Trần Ngải Phương dẫn cô ra ăn sáng, bữa sáng là sủi cảo nhân thịt cải trắng.

Tuyết rơi lớn như vậy, bình thường không có chuyện gì thì cả nhà sẽ không tùy tiện ra ngoài mà làm tổ ở nhà để sưởi ấm, huống chi sức khỏe của Cố Di Gia còn như vậy.

Trần Ngải Phương: "..." Quên đi, xem như cô ấy chưa hỏi gì vậy!

Trần Ngải Phương đặt đồ xuống xong thì cũng đến để sưởi ấm.

Quả thật là dễ quen xa hoa, khó quen cần kiệm.

Cố Di Gia trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào.

Cô ngủ muộn nên dậy cũng muộn.

Trần Ngải Phương hơi lo lắng nói: "Đợi lát nữa chị nấu canh gừng, em uống một bát đi."

Bây giờ trời đang lạnh, ngoài kia cứ như tủ lạnh thiên nhiên, Trần Ngải Phương gói rất nhiều sủi cảo rồi cho vào hố tuyết đào trong sân để đông lạnh, nếu muốn ăn thì phải lấy ra để nấu.

"Gia Gia, em ngủ không ngon sao?" Trần Ngải Phương nhìn chằm chằm vào mặt của cô rồi hỏi, sợ cô sẽ bị bệnh.

Cố Di Gia mệt mỏi gật đầu: "Em ngủ một mình không quen ạ..."

Tối đến, Cố Di Gia ngủ ở căn phòng của cô trước khi cô kết hôn, quả thật là hơi khó ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận