Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 357: Giao Thừa 3

Mặc dù tuổi ông ấy đúng là lớn rồi, nhưng bình thường vô cùng chú trọng dưỡng sinh, đi đứng còn vững vàng hơn cả người trẻ tuổi là Cố Di Gia, nên không sợ chút nào.

Cố Di Gia tính nói gì đó thì đột nhiên dưới chân trượt một cái, may mà đoàn trưởng Phong đỡ lấy cô kịp thời mới không để cô ngã sấp xuống.

Ông Hồ chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên người trẻ tuổi hai đứa còn không bằng ông già như ông đây."

Cố Di Gia: "..."

Cố Di Gia ngồi vào xe rồi vẫn còn không phục: "Chờ khi nào cơ thể cháu khôi phục rồi, tới lúc đó cháu chắc chắn sẽ đi đứng ổn hơn ông."

"Thật à?" Ông Hồ thản nhiên nhìn cô một cái: "Vậy cháu phải cố gắng lên."

Mặc dù tuổi ông cụ lớn nhưng lại không phải kiểu người già chỉ ngồi một chỗ, lúc còn trẻ ông ấy là quân y, đi theo các binh sĩ ra thao trường huấn luyện. Bây giờ ông ấy đã có tuổi, không rèn luyện như khi còn trẻ nữa, nhưng bình thường cũng rất chú ý rèn luyện cơ thể.

Ông Hồ thấy cô không phục thì cười ha hả nói: "Để hôm nào ông dạy cháu một vài động tác luyện tập giúp cơ thể khỏe mạnh, nói không chừng cơ thể cháu sẽ khỏe khoắn hơn một chút đấy."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Di Gia và ông Hồ đều đi ngủ trưa, những người khác thì tiếp tục làm việc.

Cố Di Gia nhìn quanh một chút rồi lựa chọn đi dán câu đối.

Ông Hồ cười ha hả rồi tặng quà gặp mặt cho hai đứa nhỏ.

Tới khi cô ngủ dậy thì ông Hồ và Cố Minh Thành đang cùng nhau làm sủi cảo, Phong Lẫm dẫn hai đứa nhỏ đi dán câu đối, Trần Ngải Phương thì đang bận rộn trong phòng bếp.

Sau khi lái xe vào trong sân, Phong Lẫm đỡ người yêu và ông Hồ xuống xe, anh cầm hành lý, tự mình đưa bọn họ vào nhà.

Mắt Bảo Hoa đảo quanh, nói: "Anh trai, anh giúp cha và ông cố làm sủi cảo đi, em đi giúp mẹ nhóm lửa."

"Thật sao ạ?" Trong chớp mắt Cố Di Gia bèn vứt chuyện vừa rồi đi, cô híp mắt lại, cười nói: "Vậy cháu phải luyện tập với ông nội Hồ cho tốt mới được."

Bảo Sơn thấy cô đi tới thì rất tinh ý giao công việc này lại cho bọn họ, cậu bé kéo em gái mình rời đi.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành thấy bọn họ thật sự mời được ông Hồ tới cùng ăn Tết thì vô cùng vui mừng, hai đứa nhỏ cũng khéo léo gọi ông cố.

Phong Lẫm ngồi ở ghế lái đằng trước, anh nghe một già một trẻ ở đằng sau nói chuyện phiếm, gương mặt sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cố Di Gia ngủ rất say, ngủ tới một giờ mới từ từ tỉnh lại.

Cố Di Gia đi dán câu đối với đoàn trưởng Phong, câu đối là bọn họ mua giấy đỏ đã được cắt sẵn rồi mời một người viết chữ đẹp trong quân đội viết hộ, chữ viết rồng bay phượng múa, vô cùng mạnh mẽ.

Tới giữa trưa, bọn họ cùng nhau quây quần ăn một bữa trưa náo nhiệt.

Cố Di Gia cảm thấy người viết câu đối nhất định rất có khả năng văn hóa, chữ viết bút lông vô cùng tốt.

"Chúng ta ra giúp cha làm sủi cảo đi." Cậu bé nói với em gái.

Sủi cảo sống không thể ăn ngay được, nhưng trong phòng bếp có không ít đồ ăn vặt đã được làm sẵn, giúp mẹ thì cô bé sẽ có lộc ăn hơn, hơn nữa có thể nhân lúc này ăn nhiều một chút.

Cố Di Gia cảm thấy đoàn trưởng Phong đơn giản chính là Versailles (*).

Đoàn trưởng Phong quay qua nhìn cô, mỉm cười nói: "Dán cái này rất đơn giản."

Khi bọn họ đã gói được hòm hòm, Phong Lẫm và Cố Minh Thành cũng chuẩn bị ra ngoài, hai người họ nói với mọi người: "Lát nữa đói bụng thì mọi người cứ ăn cơm trước, không cần chờ bọn anh, bọn anh sẽ ăn ở nhà ăn."

Cố Di Gia đứng ở cổng, ngẩng đầu nhìn Phong Lẫm đang dán câu đối. Cô định muốn giúp anh nhìn thử xem có bị dán lệch hay không, nhưng cô không ngờ rằng anh dán câu đối hệt như đã được đo đạc qua vậy, vô cùng chỉnh tề.

Hai người họ vừa mới rời đi thì căn nhà dường như trở nên vắng lặng hơn nhiều.

Đương nhiên, ở thời đại này, những ông cụ lớn tuổi cũng có thể thư pháo rất đẹp.

(*) Khoe khoang nhưng lại rất khiêm tốn.

Cố Di Gia không có chút tác dụng nào, cô ngoan ngoãn cầm theo đống câu đối, bận rộn đi theo sau anh.

Trần Ngải Phương nhanh chóng phấn chấn lên, so với mấy năm trước thì ít nhất năm nay lão Cố sẽ ăn Tết với bọn họ, chỉ có điều tới tối anh ấy mới về mà thôi, không sao cả.

"Anh dán ngay ngắn quá!" Cô kinh ngạc nói.

Bên phía quân đội cũng có các hoạt động chào mừng năm mới.

Các chiến sĩ còn chưa kết hôn, hoặc là không có gia đình theo quân sẽ tụ tập cùng nhau gói sủi cảo, mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên, giúp các chiến sĩ náo nhiệt chào đón năm mới.

Phong Lẫm và Cố Minh Thành là đoàn trưởng tất nhiên sẽ tham gia, phụ trách sắp xếp.

Đoàn trưởng Phong không thể nào hiểu được vì sao dán câu đối thôi mà còn có thể dán lệch được, không phải chỉ cần nhanh chóng, chuẩn xác, dứt khoát dán lên, như vậy dù là chiều ngang hay chiều dọc đều sẽ rất ngay ngắn.

Sau khi dán câu đối xong, hai người bọn họ đi rửa tay rồi ra giúp đỡ gói sủi cảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận