Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 782: Thiên Tài 7

Trong khu nhà tập thể có mười mấy đứa nhỏ đều đang học cấp hai trên thị trấn, quân đội thông cảm cho cha mẹ nên có chuẩn bị xe đưa đón bọn họ, như thế này cũng giúp phụ huynh đỡ phải đạp xe đưa con đi quãng đường xa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương cầm theo hành lý của Bảo Sơn, tiễn cậu bé lên xe.

Có không ít phụ huynh đưa tiễn con giống như bọn họ. Hai người họ còn thấy Diệp Huệ Cúc và Chu Hồng Anh đều đang giúp con mình xách hành lý.

Thật ra hành lý cũng không nhiều, nhưng cha mẹ nghĩ tới việc con cái đi xa, cũng phải một tháng mới về thì đều có chút không nỡ, nên nhân cơ hội đưa bọn họ ra xe thôi.

Nhìn thấy mấy người Cố Minh Thành, Diệp Huệ Cúc cười nói: "Đoàn trưởng Cố, Ngải Phương, Bảo Sơn nhà hai người năm nay cũng lên cấp hai rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy!"

"Đúng vậy." Trần Ngải Phương sụt sịt đáp.

Diệp Huệ Cúc nói với cậu con trai lớn: "Vệ Cương, sau này ở trường học con phải chăm sóc Bảo Sơn cho tốt, đừng để người khác ăn hiếp em."

Chu Vệ Cương cao lớn vỗ ngực nói: "Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em Bảo Sơn, tuyệt đối không để ai ăn hiếp em ấy! Sau này con là đàn anh của Bảo Sơn mà, tất nhiên sẽ chăm sóc đàn em rồi!"

Một đám người đều bị kinh hãi.

Chu Vệ Cương sáng suốt im lặng, cả người rơi vào trạng thái hoang mang.

Bảo Sơn ngại ngùng nói: "Em học lớp mười."

Bảo Sơn nhe răng cười với cậu bé một tiếng: "Đúng vậy đàn em Chu."

Đại Hoa hơi mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Bảo Sơn rồi hỏi: "Bảo Sơn, cậu học lớp mấy thế?"

"Mẹ, Bảo Sơn chắc chắn sẽ theo kịp!" Chu Vệ Cương nói: "Mẹ nên lo lắng chuyện con của mẹ theo không kịp cũng nên."

Cậu bé hi hi ha ha nói, trông rất vui vẻ.

Mặc dù cậu bé biết Bảo Sơn rất giỏi, nhưng khi phát hiện ra Bảo Sơn thật sự nhảy lớp, trở thành đàn anh của mình, cậu bé vẫn rất khó tiếp nhận.

Mấy người lớn xung quanh đều hơi nghi ngờ, năm nay Bảo Sơn mới vừa lên cấp hai, ngoại trừ học lớp bảy ra thì còn có thể học lớp mấy được chứ?

Chu Hồng Anh cũng nói: "Đại Hoa nhà chúng tôi cũng sẽ chăm sóc Bảo Sơn."

Mới vừa rồi Chu Vệ Cương còn tự xưng là đàn anh cũng nhịn không được mở to miệng, nói: "Vậy chẳng phải là em biến thành đàn anh của anh sao?"

Bảo Sơn gật đầu: "Đã làm hai bộ đề thi, đáp án đều đúng hết, hiệu trưởng đồng ý để tớ học lớp mười."

"Cái gì cơ?!!"

Mọi người xung quanh nghe xong đều hơi giật mình.

Diệp Huệ Cúc lo lắng hỏi: "Sao lại học lớp mười ngay thế? Lỡ như theo không kịp..."

Đại Hoa cười hỏi: "Bảo Sơn, chắc cậu vượt qua bài kiểm tra rồi nhỉ?"

Khi mọi người nói chuyện thì xe cũng đã tới.

Chuyện Bảo Sơn học rất giỏi, thật ra chỉ có những người hay cùng làm bài tập với cậu bé như Đại Hoa mới biết, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng không rõ lắm tình hình học tập của con, cho dù biết rõ thì bọn họ cũng không phải kiểu người cái gì cũng đi nói ra ngoài.

Sau đó không lâu, chuyện Bảo Sơn là thiên tài, nhảy lên lớp mười học cũng được lan truyền trong khu nhà tập thể.

Trần Ngải Phương cười híp mắt nói: "Còn phải nói, lúc đó chúng tôi đi tìm hiệu trưởng, sau khi ông ấy đồng ý mới làm bài thi tại chỗ, Bảo Sơn làm đúng hết toàn bộ đề, lúc này hiệu trưởng mới đồng ý cho Bảo Sơn học lớp mười."

Vì thế hôm nay mọi người mới biết, hóa ra Bảo Sơn thông minh tới vậy nhảy một phát lên làm học sinh lớp mười, không cần học từ lớp bảy giống những đứa trẻ khác.

Hóa ra còn phải kiểm tra, qua bài kiểm tra mới được học lớp mười? Bọn họ còn tưởng rằng chỉ cần muốn là có thể được chứ.

Phụ huynh đưa con mình lên xe, sau đó giúp bọn họ cất kỹ hành lý.

Diệp Huệ Cúc và Chu Hồng Anh đều dặn dò con mình quan tâm tới Bảo Sơn, mặc kệ cậu bé học lớp nào thì Bảo Sơn cũng nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, vẫn nên chăm sóc cậu bé.

Sau khi đưa tiễn bọn nhỏ xong, mọi người đều tản ra về nhà mình.

Ánh mắt mọi người nhìn Bảo Sơn đã không còn giống như trước.

Bên cạnh mình có một cậu bé thiên tài là một sự kiện vô cùng gây chú ý, muốn nói không hâm mộ là không thể nào. Những người phụ nữ đã lấy chồng, bình thường nói chuyện với nhau đều là so sánh chồng rồi so sánh con, nhìn thấy con người ta được dạy bảo tốt như thế, trở thành thiên tài ai ai cũng khen, con mình lại chỉ là người bình thường, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Thế là có không ít nhà trong khu nhà tập thể cố tình tới tìm Trần Ngải Phương, hỏi thăm cô ấy đã dạy dỗ con thế nào, muốn xin ít kinh nghiệm từ cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận