Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 298: Càng Ngày Càng Thích Anh 3

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia trở về phòng làm việc của ông Hồ.

Mới vừa vào cửa, ông Hồ đã nhìn sang rồi hỏi: "Mấy đứa đi lâu như vậy, có phải đã gặp chuyện gì không?"

Phong Lẫm bình thản đáp: "Không có gì ạ."

Nghe vậy, ông Hồ cũng không hỏi nữa, ông ấy đưa cho anh một đơn thuốc: "Được rồi, cậu đến hiệu thuốc lấy thuốc đi, còn Gia Gia ở đây để trò chuyện với ông già này."

Phong Lẫm nhận lấy rồi nhìn một lúc, sau đó gật gật đầu và cầm đơn thuốc rời đi.

Đến khi anh quay lại thì đúng lúc bên ngoài đổ mưa.

Ông Hồ cười nói: "Bây giờ trời đang mưa to, nếu hai đứa không vội gì thì ở đây ngồi một lát, đợi mưa tạnh rồi về."

Tuy là có xe có ô nhưng suy cho cùng vẫn phải đi bộ ra nhà để xe có mái che, không tiện lắm.

Hai người ngồi trong bệnh viện một tiếng đồng hồ, cho đến khi mưa ngớt đi, Phong Lẫm cầm ô đưa Cố Di Gia rời đi.

Một già một trẻ lưu luyến không nỡ nói lời tạm biệt, thậm chí còn hẹn nhau một ngày thời tiết ấm áp đẹp trời nào đó, hai người sẽ đi leo núi cùng nhau, cảm thụ cảnh quan thiên nhiên.

"Cháu nghe xem, cháu nghe xem, nó nói cái gì này?" Ông Hồ lại càng ghét bỏ, khi người ta già thường thích tìm ai đó để tán gẫu, nhưng đối phương cứ không chịu tiếp lời, nói chuyện cũng không thú vị chút nào.

"Không chê! Không chê!" Ông Hồ vui vẻ nói.

Nghe vậy, ông Hồ cười ha hả: "Vẫn là cô bé này chu đáo." Rồi ông ấy lại quay sang Phong Lẫm nói với vẻ ghét bỏ: "Mỗi lần tên nhóc này tới đều như cái cọc gỗ ngồi ở đó, ông nói mười câu cũng không thấy nó đáp lại một câu."

Chỉ là Phong Lẫm không ngờ ông Hồ sẽ thích Gia Gia như vậy, anh cảm thấy dường như trong cô có một sức hấp dẫn không thể giải thích được, rất dễ dàng chiếm được sự yêu mến của những người lớn tuổi.

Phong Lẫm gật đầu: "Cháu không vội."

Phong Lẫm nghi ngờ nhìn bọn họ.

Phong Lẫm vô cùng ngay thẳng đáp: "Không có gì để nói."

Thế là Cố Di Gia cũng cười nói: "Được ạ, đúng lúc cháu cũng muốn ngồi nói chuyện với ông Hồ thêm một lúc nữa."

Cố Di Gia chào tạm biệt với ông Hồ: "Ông nội Hồ, hôm nào cháu may quần áo rồi gửi tới cho ông, ông nhất định không được chê nhé!"

Đương nhiên trong lòng anh rất vui vẻ, thế này thì anh không cần phải lo lắng về việc Gia Gia và các trưởng bối không hợp nhau nữa.

Cố Di Gia mỉm cười, cúi đầu uống trà.

Mưa đã nhỏ hơn, Phong Lẫm cầm ô che cho Cố Di Gia đi trên con đường của bệnh viện.

Một già, một yếu, hai người thật sự có thể leo núi sao?

Ngoại trừ kiểu người già xảo quyệt như bà cụ Tiền kia.

"Như này, như này không được đâu." Cô lắp bắp nói, cực kỳ căng thẳng.

Cố Di Gia vô thức cầm lấy chiếc ô, nhìn anh với vẻ mặt đầy khó hiểu, cho đến khi cơ thể bay lên không trung, cô mới nhận ra mình đã được anh bế lên.

Phong Lẫm bước đi cực nhanh, đôi bốt quân đội giẫm trên mặt đất ẩm ướt, chẳng mấy chốc hai người đã đi đến nhà để xe có mái che.

Hôm nay Cố Di Gia đi giày vải ra ngoài, nếu biết trời sẽ mưa thật, cô cảm thấy có lẽ mình nên đi bốt da nhỏ. Cô có một đôi bốt da nhỏ, phù hợp để đi cho những ngày mưa, nó có thể chống nước và giữ ấm.

Mặt cô đỏ bừng, vô thức hạ mép ô xuống để tránh bị người khác nhìn thấy.

Mặt đất vô cùng ẩm ướt, thậm chí còn có rất nhiều nước đọng lại, anh hơi lo lắng nước sẽ làm ướt giày của cô.

"Không sao." Phong Lẫm ôm cô đi về phía trước: "Bây giờ trời đang mưa, bên ngoài không có người nào, cho dù có người thì bọn họ cũng vội vàng rời đi, sẽ không ai thấy chúng ta."

Trời đang mưa, ai mà còn có tâm tư để quan tâm mấy chuyện của người khác như này chứ?

Cố Di Gia thấy dáng vẻ kiên định của Phong Lẫm, bàn tay mảnh mai trắng nõn nắm chặt cán ô, yên lặng dựa vào trong ngực anh, cô chỉ cảm thấy hơi nóng trên người anh liên tục không ngừng đi vào người mình, như thể cái rét lạnh của ngày mưa đều bị xua tan.

Phong Lẫm liếc nhìn đôi giày của cô, anh đột nhiên đưa ô cho cô cầm.

Một tay anh ôm hông cô, để cô tựa ngồi trên cách tay anh như một đứa trẻ, một tay anh mở cửa xe, sau đó khom người đặt cô vào trong xe.

Cố Di Gia nhìn Phong Lẫm, lần đầu tiên trong đời cô mới biết rằng, hóa ra một người đàn ông thực sự có thể bế bạn gái lên bằng một tay.

Đoàn trưởng Phong quả đúng là một người đàn ông thực sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận