Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 674: Đến Nhà Xuất Bản 7

Nhìn thấy dáng vẻ liên tục kinh ngạc mừng rỡ, khen tới khen lui Cố Di Gia của bác gái, Phong Lẫm vô cùng tự hào.

Trong lòng anh rất tự hào, vợ của anh đúng là tài giỏi.

Có bác gái chỉ đường, hai người không hề đi lạc đường nên chẳng mấy chốc đã đến nhà xuất bản.

Nhà xuất bản nằm trong một tòa nhà nhỏ hai tầng, người gác cửa là một bà lão tóc bạc, biết bọn họ đến tìm Phương Mỹ Di bà rất nhiệt tình đưa bọn họ đến đó.

"Các con là gì của đồng chí Phương vậy?" Bà lão hiếu kỳ hỏi.

Cố Di Gia mím mím môi: "Chúng con là bạn ạ."

Bà lão dẫn họ đến trước một căn phòng. Khi mở cửa phòng ra thì bên trong là một phòng làm việc khá lớn, có thể nhìn thấy người đang bận rộn với một mớ hỗn độn.

Cố Di Gia vừa nhìn thấy Phương Mỹ Di đang gọi điện thoại nên cũng không tùy tiện gọi cô, mà đứng ở cửa nhìn.

Khác với phòng làm việc vừa lộn xộn vừa ồn ào vừa rồi, phòng làm việc của tổng biên tập xem ra rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng cũng chất đầy các tập sách và các loại báo chí.

Cố Di Gia mỉm cười đáp lại, sau đó giới thiệu Phong Lẫm: "Đây là chồng của tôi."

Cố Di Gia cười nói: "Vừa đến hôm qua, hôm nay đến để thăm cậu."

"Cô là đồng chí Cố sao?" Tổng biên tập bước tới nồng nhiệt bắt tay cô: "Hoan nghênh, hoan nghênh! Tôi đã muốn gặp cô từ lâu rồi."

Bà lão thấy Phương Mỹ Di quen biết bọn họ nên rời đi.

Thực ra là do hai tác giả này đều là quân tẩu, cho nên lúc xuất bản tác phẩm của bọn họ, tổng biên tập cũng yên tâm hơn.

Nhưng mà bà lão đã gọi lớn: "Đồng chí Phương, bạn của cô đến tìm cô này."

Phong Lẫm gật đầu chào hỏi tổng biên tập.

Phương Mỹ Di bước đến, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Gia Gia, cậu đến thành phố khi nào vậy?" Sau đó, cô ấy cũng chào hỏi đoàn trưởng Phong một tiếng, nhưng rõ ràng không có nhiệt tình, vui vẻ giống vậy.

Phương Mỹ Di đang nghe điện thoại quay đầu lại nhìn, lúc thấy Cố Di Gia thì khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, dùng tay ra dấu cho cô, sau đó nói vài câu vào điện thoại rồi cúp máy.

Tổng biên tập là một người đàn ông trung niên có chút mập, có lẽ là do những lúc bình thường công việc phải lo quá nhiều nên đầu cũng đã trọc lóc. Là kiểu đầu hói như Địa Trung Hải, rất giống hình ảnh một đàn ông trung niên đầy thăng trầm.

"Lượng tiêu thụ tháng này của tác phẩm các cô rất tốt, tháng sau có thể vẽ nhiều hơn được không?" Tổng biên tập hỏi với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Nói được vài câu, Phương Mỹ Di bèn đưa bọn họ đến phòng làm việc của tổng biên tập.

Cố Di Gia vẫn cười như cũ, nói: "Thật sự rất xin lỗi, đây đã là giới hạn của chúng tôi rồi, chúng tôi không thể vẽ thêm được nữa rồi."

Tổng biên tập cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng không nhịn được có chút lẩm bẩm, vị đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân này trông khí thế rất mạnh mẽ. Ông ấy biết nhà của Phương Mỹ Di ở quân đội, Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đều là quân tẩu, vì vậy nhìn thấy Phong Lẫm thì ông ấy cũng không thấy kỳ lạ.

Tổng biên tập mời bọn họ ngồi rồi rót trà cho bọn họ, sau đó nói chuyện với Cố Di Gia, nói về chuyện tác phẩm được đăng nhiều kỳ liên tiếp hiện tại.

Cố Di Gia mặt đầy vô tội: "Kịch bản chúng tôi đặt ra là như vậy rồi, không có cách nào thêm được nữa."

Đến khi tổng biên tập nghe nói rằng bộ truyện tranh được đăng liên tiếp nhiều kỳ hiện tại sắp kết thúc vào cuối năm, ông ấy tức khắc thể hiện sự đau lòng, khuôn mặt béo mập cũng đã xị xuống.

Phương Mỹ Di khôn khéo không mở miệng, cố nén cười.

Tổng biên tập tỏ ra thất vọng, nhìn Phương Mỹ Di cười, nháy mắt ra hiệu với Cố Di Gia, tổng biên tập muốn bọn họ làm việc nhiều hơn là điều không thể.

"Đồng chí Cố, phản hồi của câu chuyện này rất tốt, tại sao các cô không đăng bài lâu hơn một chút nữa?"

Cô cũng không có ngốc cho nên mới không nhận thêm việc cho mình.

Cho dù tổng biên tập nói như thế nào, Cố Di Gia cũng không đáp ứng việc kéo dài thêm câu chuyện, cuối cùng tổng biên tập cũng bất lực, chỉ có thể hỏi: "Sau khi bộ truyện này kết thúc, cô còn có kế hoạch gì không? Ví dụ như tác phẩm mới..."

"Xin lỗi, hiện tại tôi không có kế hoạch." Cố Di Gia lại lần nữa nói với vẻ vô tội.

Tổng biên tập không kìm nổi bèn ôm ngực, bộ dạng giống như không thở ra hơi.

Kỳ thực bọn họ mỗi tháng đều nộp bản thảo đúng thời hạn, nhưng với công việc biên tập bọn họ muốn được nhiều hơn một chút.

Phong Lẫm nhìn màn biểu diễn làm lố của tổng biên tập có chút buồn cười, nhưng mà nhìn Cố Di Gia không thuận theo ông ấy, khiến mắt anh hiện ra ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận