Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 636: Trọng Nam Khinh Nữ 1

"Bà nội Mã, bà nghĩ vậy là sai rồi, người xưa đã nói, phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời, sao bà lại chỉ một lòng hướng về con trai chứ? Tư tưởng của bà có vấn đề rồi!" Lời lẽ của Bảo Hoa rất đanh thép: "Với cả nếu về sau chú Mã sinh bé trai, thì con trai chú ấy không thể kế thừa gia sản của chú Mã."

Bọn họ chưa kịp mở miệng, Bảo Hoa tiếp tục hùng hồn nói: "Chú Mã đã dốc sức xây dựng sự nghiệp, khi về già, không thể cứ truyền lại cho em ấy. Con chú Mã muốn giống chú Mã thì phải tự nỗ lực, nếu không có năng lực thì cũng chỉ là đồ vô dụng."

"Bà nội Mã, có vẻ bà chưa được giác ngộ rồi!"

Tuy cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng cô bé cũng hiểu được khá nhiều chuyện, hiểu thừa kế gia sản là gì.

Tư tưởng này của bà nội Mã là sai rồi!

Bác gái Mã sững sờ, vẻ mặt ngày càng cứng ngắc.

Còn chính ủy Mã thì thở dài, quả nhiên, mẹ anh ấy cũng bị cho là 'tư tưởng có vấn đề' với 'chưa được giác ngộ'.

Cũng may mẹ anh ấy không phải là chính ủy, nếu không thì khi bị chụp cái mũ này, không biết người khác nói thế nào nữa. Lúc trước, anh ấy bị bắt nấu cơm, không phải là do bị con nhóc này quy chụp à? Khiến cho bây giờ người nấu cơm ở nhà biến thành anh ấy.

Các cô con gái của anh ấy học tập rất xuất sắc, chưa phải nói đến Nhị Hoa và Tam Hoa còn nhỏ, nhưng Đại Hoa đã học đến cấp hai, nghe nói thành tích ở trường cực tốt, nhận được rất nhiều giấy khen.

Đại Hoa làm cho anh ấy nở mày nở mặt, khiến cho anh ấy trở thành đối tượng hâm mộ trong khu tập thể.

Ban đầu chính ủy Mã còn đang thấy khó chịu nhưng khi nghe được lời này, thì không khỏi vui vẻ.

Trong khu tập thể còn có mấy đứa nhóc cùng tuổi với Đại Hoa, cũng học cấp hai ở thị trấn, nhưng đều thua kém Đại Hoa nhà anh ấy. Mỗi kỳ nghỉ, cô bé đều mang thành tích về, không biết có bao nhiêu người hâm mộ cách dạy con gái của anh ấy.

Bà ta hơi miễn cưỡng nói: "Con nhóc này, nói cái gì vậy, cháu hiểu nhầm ý của bà..."

Tuy rằng kỳ thi đại học đã bị ngừng, nhưng cô ta biết trường Đại học Công nông binh, đỗ vào trường đại học này đã hẳn phải rất giỏi.

Bác gái Mã khó lòng mà nén giận được, tuy rằng bà ta là dân quê, nhưng cũng biết hậu quả của việc quy chụp 'tư tưởng có vấn đề'. Ở trong thôn, chuồng bò chính là nơi ở của rất nhiều xú lão cửu - những người bị cho rằng tư tưởng có vấn đề, thường thường lại bị lôi ra phê phán.

Bác gái Mã bị cô bé nói cho nghẹn họng, chỉ có thể trân trối nhìn, đồng thời đôi mắt cũng mở lớn: "Đại Hoa giỏi thế á?"

"Không hiểu nhầm đâu ạ." Bảo Hoa vẫn kiên trì: "Bà nội Mã, bà bảo chú Mã với dì Mã không sinh bé trai thì sẽ bị người ta chê cười, ai sẽ chê cười chứ? Chú Mã với dì Mã có chị Đại Hoa, chị Nhị Hoa với Tam Hoa mà, chị Đại Hoa rất giỏi, nghe nói mỗi lần thi toàn đứng đầu, về sau chắc chắn có thể thi đỗ đại học. Chị Nhị Hoa với Tam Hoa đi học cũng rất giỏi, là mầm non tương lai đi học đại học, chú Mã nuôi dạy ra ba sinh viên, ai sẽ chê cười chú ấy chứ?"

Kết cục của những người đó đều khiến thế nhân kinh hãi.

Chu Vệ Cương nhà đoàn trưởng Chu cùng tuổi cùng lớp với Đại Hoa, nhưng họ hành chưa bao giờ vượt qua được Đại Hoa.

Chính ủy Mã ho nhẹ một tiếng: "Đúng thế, giáo viên và hiệu trưởng đã nói vậy."

Ôi chao, cái miệng này của Bảo Hoa thật lanh lợi, đáng yêu, nghe mấy câu này xong quả là thư thái.

Tâm trạng của bác Mã có chút phức tạp.

Mã Xuân Hoa cũng trợn mắt: "Đại Hoa mà cũng có thể thi đại học á?"

Còn Mã Tiểu Tráng đang ăn bánh quy mà bác gái Mã mua từ quê lên để dỗ nó, còn sót lại mấy cái cuối cùng.

Nhưng bà ta vẫn nói: "Con gái học giỏi cũng chả được cái tích sự gì, không phải con trai, cũng chẳng nối gia nghiệp được..."

Bà ta là điển hình cho tư tưởng của những bà cụ vùng nông thôn, nghĩ chỉ có con trai mới có thể nối dõi gia nghiệp, con gái sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, thành người của nhà khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận