Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 902: Ba Đứa Nhỏ 1

Chập tối, Cố Di Gia đến nhà anh cả và chị dâu ăn chực.

Bảo Hoa đã về đến nhà rồi, cô bé vừa làm bài tập vừa giúp mẹ trông nom em trai nằm trên giường, còn Trần Ngải Phương thì đang nấu cơm trong bếp, Cố Minh Thành vẫn chưa về.

"Gia Gia?" Trần Ngải Phương thấy cô đến đây vào giờ này thì lấy làm lạ.

Kể từ sau khi cô ấy ở cữ xong thì thường buổi tối em chồng mình sẽ không ăn cơm ở đây mà sẽ về nhà ăn cơm với đoàn trưởng Phong.

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, đoàn trưởng Phong có việc đến Tây Bắc rồi, khoảng thời gian này em lại đến đây ăn ké nữa đây."

Trần Ngải Phương nghe vậy thì cười đáp: "Em muốn ăn gì cứ nói." Sau khi nói xong thì cô ấy mới kịp phản ứng lại: "Đoàn trưởng Phong đến Tây Bắc có chuyện gì sao?"

Cố Di Gia kéo lấy chiếc ghế trên giường ngồi xuống rồi đáp: "Đồng đội của đoàn trưởng Phong gặp chuyện nên anh ấy phải đi xem sao."

Nghe thấy vậy thì Trần Ngải Phương cũng phải sững sờ mất một lúc.

Lúc Trần Ngải Phương sắp ăn cơm xong thì cuối cùng Cố Minh Thành cũng đã về.

Trần Ngải Phương thấy sắc mặt anh ấy hơi u sầu, sau khi nhớ lại những gì lúc nãy Cố Di Gia nói thì cô ấy chợt hiểu ra ngay.

Cố Di Gia vừa ăn xong thì đã ôm lấy đứa nhỏ đã được ăn no uống đủ, để chị dâu mình đi ăn cơm.

Cố Minh Thành đáp lại một tiếng rồi đi rửa tay và mặt, sau đó về phòng thay bộ quần áo đã thấm đẫm mồ hôi ra rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Trần Ngải Phương ôm lấy đứa nhỏ về phòng để cho con uống sữa, khi nãy cô ấy đã quay sang nói với Cố Di Gia và Bảo Hoa: "Hai đứa ăn cơm trước đi, không cần đợi chị đâu."

"Em sao cũng được hết." Cố Di Gia đáp.

Hôm nay Cố Minh Thành về nhà rất muộn.

Xem ra lão Cố cũng quen biết với đồng đội của đoàn trưởng Phong.

Cố Di Gia và Bảo Hoa chỉ đành ăn trước, nhưng Cố Di Gia lại ăn rất chậm.

Mãi cho đến khi Trần Ngải Phương nấu xong hết cơm rồi cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.

"Anh cả, anh có đói không, nhanh vào ăn cơm đi." Cố Di Gia nói.

Trừ Nguyên Bảo không hiểu chuyện ra thì mọi người trong nhà đều có thể nhận ra lúc này tâm trạng của anh ấy đang không được tốt, vì thế chỉ yên lặng ngồi cạnh mà thôi.

Bảo Hoa ngồi bên cạnh cô út, làm mặt quỷ với em trai mình, còn lên tiếng trêu chọc thằng bé, đứa nhỏ bị chị mình thu hút nên đôi mắt tròn xoe, đen láy sáng rực lên, đầu quay qua quay lại theo âm thanh của chị gái phát ra.

Mãi cho đến lúc ngủ, Cố Minh Thành bế con trai nhỏ của mình lên ru ngủ rồi mới nói với Trần Ngải Phương: "Năm đó trên chiến trường, anh, Phong Lẫm và lão Dương được chia thành một đội, tuổi của lão Dương lớn hơn anh và Phong Lẫm, con người anh ấy chín chắn, đối với ai cũng hào sảng, luôn bảo vệ anh và lão Phong..."

Quả nhiên, sau đó đã nghe Cố Minh Thành nói: "Gia Gia, Phong Lẫm đến Tây Bắc rồi, em có muốn về nhà ở không?"

Cố Minh Thành lại ừm một tiếng rồi lặng lẽ ăn cơm.

Trời vừa sáng thì anh ấy lại khôi phục lại như thường ngày, trông không có gì khác thường cả, nếu như không phải thấy được tơ máu và sự đau khổ trong đôi mắt anh ấy thì có lẽ Trần Ngải Phương còn cho rằng anh ấy đã bình tĩnh lại rồi.

Trần Ngải Phương nằm bên cạnh anh ấy, lặng lẽ vùi người vào lòng anh ấy.

Sau khi bước vào tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng hơn.

Cô ấy cũng không khỏi thở dài.

Cố Minh Thành đưa tay ra ôm lấy cô ấy, mắt mở to không ngủ được, cứ thức như vậy cho đến khi trời sáng.

Anh ấy tự lẩm bẩm một mình rất nhiều chuyện của lão Dương, Trần Ngải Phương bắt đầu hiểu hơn về vị đoàn trưởng Dương ấy rồi.

Phong Lẫm không có ở đây nên Cố Di Gia ở lại nhà của anh cả và chị dâu, giúp chị dâu chăm sóc cháu, cũng sẵn tiện ở cạnh anh cả mình luôn.

Người trưởng thành thường sẽ không bộc lộ sự đau thương của mình ra bên ngoài, mặc dù ngoài mặt trông Cố Minh Thành không sao nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn trong lòng anh ấy.

Nếu không phải con trai vừa mới ra đời, anh ấy phải chăm sóc cho vợ và con thì có lẽ anh ấy cũng sẽ đến Tây Bắc để gặp mặt người đồng đội của mình lần cuối.

Mãi cho đến khi con trai đã ngủ thiếp đi thì Cố Minh Thành mới đặt đứa nhỏ xuống giường, đắp chăn lên cho thằng bé.

Tết Đoan Ngọ rơi vào đúng đầu tháng sáu.

Ở thời đại này tết Đoan Ngọ vẫn chưa được xem là ngày lễ chính thức nên không hề có ngày nghỉ, nhưng có rất nhiều người xem trọng ngày lễ này, đặc biệt là những người có thời gian làm việc tự do thì đều cố gắng dành ra một chút thời gian.

Mặc dù Đại Ngưu đã được vào đội vận tải trên trấn làm việc nhưng cũng chỉ làm những việc vụn vặt mà thôi, thời gian làm việc cũng không nghiêm khắc cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận