Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1009: Gọi Điện Báo Bình An 3

Cố Di Gia sững sờ mất một lúc, sau đó không khỏi bật cười.

Chị dâu cả Tịch Phỉ là một nữ anh hùng từng xông pha chiến trường, đã quen với việc dãi nắng dầm mưa, quân công của chị ấy không hề thua kém bất kỳ người đàn ông nào của nhà họ Phong.

Cho nên Phong Bắc Thần nói như thế thì có thể là thật.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Phong Lẫm xong, cuối cùng tâm trạng Cố Di Gia cũng đã ổn định hơn.

Chỉ cần có thể nghe được giọng nói của anh, xác định rằng anh rất khỏe thì cô đã vui rồi.

Trước đây lúc tỉnh giấc vào nửa đêm cô luôn nghi ngờ, cứ như sợ rằng phía Phong Lẫm sẽ xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cô đã có thể xuyên không đến thế giới này rồi thì việc có linh cảm cũng không có gì lạ cả.

Bảo cô đừng tin vào những chuyện quỷ thần này* thì ban đầu đừng để cô xuyên đến đây.

(*) Nguyên văn 子不语怪力乱神: Khổng Tử không nói đến những điều kỳ quái, vũ lực, làm loạn và quỷ thần, được dùng để ám chỉ những hiện tượng siêu nhiên.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, Trần Ngải Phương đưa mấy đứa nhỏ lên chiếc xe mà Cố Minh Thành đã sắp xếp rồi cùng đến quân đội, họ định ở lại bên đó hai ngày, cuối tuần mới quay về.

Họ còn gọi thêm Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai họ nữa, nhưng Phương Mỹ Di phải đưa con về nhà mẹ chồng với Quản Hạo Thần, còn Trang Nghi Giai thì phải đưa con đến nhà dì họ của mình nên cuối cùng chỉ còn có Tần Mộng Kiều thôi.

"Lần sau em đi với mọi người cũng được, dù sao ngày tháng cũng còn dài mà." Cố Di Gia cười đáp.

Đúng lúc thời tiết bây giờ đang rất đẹp, xuân về hoa nở, nếu cứ ở lì trong nhà để học thì cũng không tốt cho lắm, chi bằng ra ngoài thư giãn đầu óc vậy.

Cố Di Gia lập tức lắc đầu từ chối ngay: "Không cần đâu, chị dâu đưa đám nhóc Bảo Sơn và Bảo Hoa đi đi."

Hiếm lắm Du Phong mới không đi theo nên Cố Di Gia và Phong Bắc Thần đều rất ngạc nhiên.

Cuối tháng tư Cố Minh Thành đã thích ứng được với đơn vị mới, vì thế Trần Ngải Phương quyết định cuối tuần sẽ đưa mấy đứa nhỏ qua thăm anh ấy.

Cố Di Gia ngạc nhiên hỏi: "Du Phong đâu?"

Lần đầu tiên cả gia đình chị dâu được đoàn tụ, cô cũng không đến đó làm bóng đèn làm gì, để cả nhà họ có thể quây quần bên nhau vậy.

Trần Ngải Phương hỏi: "Gia Gia, em có muốn đi thăm anh cả em với bọn chị không?"

Cố Di Gia và Phong Bắc Thần ở lại nên họ quyết định đi leo núi du xuân để thư giãn tinh thần.

"Việc gì thế?" Cố Di Gia tiện miệng hỏi thêm một câu.

Trần Ngải Phương suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, vì thế cũng không ép buộc cô.

"Anh ấy muốn kinh doanh buôn bán nên gần đây chỉ cần có thời gian thì sẽ đến các khu chợ để khảo sát."

Có thể nói cặp đôi Du Phong và Tần Mộng Kiều dính với nhau như hình với bóng, trừ lúc đi học ra thì thời gian còn lại hai người đều dính chặt lấy nhau, đi khắp nơi rải cơm chó cho mọi người.

Tần Mộng Kiều cười: "Anh ấy có việc bận rồi."

Du Phong ủng hộ cô theo đuổi ước mơ của mình nên cô ấy cũng ủng hộ ước mơ của Du Phong.

Cô ấy kích động nói: "Chắc không phải anh ấy muốn kéo theo bọn con cùng làm giàu đó chứ? Chú Du Phong tốt thật đấy."

Ban đầu Phong Bắc Thần không hề hứng thú với chuyện này, nhưng nghe vậy thì lập tức bị thu hút ngay.

"Vẫn chưa biết được." Tần Mộng Kiều gật đầu cười: "Anh ấy nói phải xem thử trước, đến lúc đó nếu cần thì có thể sẽ tìm mọi người để cùng làm."

Tần Mộng Kiều ngửa đầu ra sau bật cười, xoa lên mặt Phong Bắc Thần: "Cái miệng của con ngọt thật đấy, đợi lần sau gặp được anh ấy thì hai chú cháu hãy trò chuyện nhiều hơn, chắc lúc đó mặt anh ấy có thể hất lên trời luôn đấy."

Nghe thế thì Cố Di Gia cũng thấy hứng thú, hỏi thử xem kết quả khảo sát thị trường của Du Phong thế nào rồi, thêm vào đó còn hỏi thêm anh ấy có ý tưởng kinh doanh gì chưa. Mặc dù cô không theo ngành kinh tế nhưng cô có kiến thức của tương lai nên vẫn có thể đề xuất một số ý kiến.

Đúng thật là Du Phong có suy nghĩ của riêng mình, nhưng vẫn phải đợi anh ấy suy nghĩ xong, làm ra bản kế hoạch rồi mới triển khai được.

Ba người họ vừa leo núi vừa trò chuyện, mệt bở cả hơi tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận