Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 277: “Mẹ, Con Có Người Yêu Rồi.” 2

Bữa tối của nhà họ Cố nhanh chóng được bắt đầu.

Đồ ăn để đầy một bàn, mọi người ngồi cùng nhau, ăn cơm nói chuyện ồn ào, náo nhiệt.

Nói một lúc, lại nói đến chuyện của Cố Di Gia và Phong Lẫm, suy cho cùng bọn họ là vai chính của hôm nay, đương nhiên sẽ bị mọi người trêu chọc.

"Không ngờ đấy lão Phong, cậu thế mà lại nhìn trúng em gái của lão Cố." Đoàn trưởng Chu đã uống chút rượu, cả người cũng dần thả lỏng: "Sau này chẳng phải cậu phải gọi lão Cố một tiếng anh sao?"

Nói đến cuối, chỉ có anh ấy haha cười lớn.

Cố Minh Thành: "..."

Mặc dù Phong Lẫm là người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả các đoàn trưởng, nhưng anh lại là người mạnh nhất, giỏi nhất, đứng đầu trên mọi mặt. Trong lòng mọi người đều rất phục anh, nhưng cũng có hơi tức, cho nên có khi đến cả lão Phong cũng không gọi, mà gọi thẳng tên hoặc là đoàn trưởng Phong.

Còn chuyện để Phong Lẫm gọi là anh?

Bọn nhỏ không biết người lớn cười cái gì, nhưng chúng biết hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon, mỗi đứa đều ăn đến nỗi miệng đầy dầu.

Người làm anh như Chu Vệ Cương vỗ một phát, khuôn mặt cũng bị sự ngu ngốc của em trai mình làm đỏ bừng, nói: "Đồ ngốc, làm gì có ai mỗi ngày đều xem mắt chứ? Sau này dì Gia Gia và chú Phong quen nhau thì không cần xem mắt nữa."

Trần Ngải Phương và Diệp Huệ Cúc đột nhiên bật cười, rất nhanh trên bàn ăn đều là tiếng cười của người lớn.

Mọi người: "..."

Sau khi đã nhìn người trong lòng, trong lòng đoàn trưởng Phong thấy rất thỏa mãn, anh nói với Cố Minh Thành: "Nếu như anh muốn nghe, bây giờ tôi gọi cũng được."

Trước đây, bọn họ cũng không biết, thì ra con trai nhỏ của bản thân ngốc đến nỗi buồn cười như vậy.

Vẫn là thôi đi, bọn họ họ thật sự không chịu nổi tiếng "anh" này, không dám dựa vào tuổi tác mà làm anh trước mặt anh.

Chu Vệ Tinh sờ đầu: "Là vậy sao?"

Cố Minh Thành: "... Không cần." Ai muốn nghe anh gọi là anh bây giờ chứ?

Phong Lẫm nhìn thoáng qua Cố Di Gia trước, thấy cô đang cầm chén uống canh, đôi mắt giống như chuột hamster nhỏ, đáng thương nhìn qua, khi chạm phải ánh nhìn của anh, có hơi xấu hổ đỏ mặt, nhưng mà vẫn thoải mái cong mắt nhìn về phía anh.

Gương mặt của cậu nhóc Chu Vệ Tinh còn tràn ngập vẻ mong chờ nói: "Thím Trần, sau này có thể để dì Gia Gia và đoàn trưởng Phong thường xuyên xem mắt không? Bọn con chắc chắn sẽ đến."

Cố Di Gia mở đèn lên, mấy đứa trẻ sáp lại cùng nhau xem sách truyện tranh.

Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhìn trái nhìn phải, cũng nhếch miệng cười theo.

Mấy anh em Chu Vệ Cương rất ít xem sách truyện tranh, không ngờ vậy mà hai anh em Bảo Sơn có món đồ này, vô cùng bất ngờ, cho nên chúng ở lỳ đó không chịu đi nữa.

Mọi người buồn cười nhìn cậu bé, đến cả đoàn trường Chu và Diệp Huệ Cúc đề muốn che mặt.

Ăn xong bữa cơm thì trời đã tối rồi.

Để bọn họ quen nhau được, nhưng nếu như kết hôn thì, vẫn là thôi đi, anh ấy tạm thời không có ý gả em gái.

Đoàn trưởng Chu cười hà hà cầm tách trà lên uống một ngụm, cười nói: "Ôi ôi, người trẻ tuổi mà." Nhìn thấy cảnh tượng này, không kiềm được nhớ đến năm đó khi anh ấy hẹn hò cũng như vậy, thật sự hận không thể mọi lúc có thể gặp nhau.

Cố Di Gia cười híp mắt nhìn anh: "Đoàn trưởng Phong, em còn tưởng anh sẽ không ra nữa chứ."

Cơ thể của Phong Lẫm đột nhiên cứng đờ, may mà anh đã hiểu được ý của người yêu, lặng lẽ đi theo.

Cách lớp quần áo, thật ra thì hoàn toàn không cảm nhận được gì, nhưng cơ thể của anh vẫn căng cứng.

Diệp Huệ Cúc giúp Trần Ngải Phương dọn dẹp nhà bếp, đoàn trưởng Chu kéo Cố Minh Thành nói chuyện, khi Cố Di Gia đi ngang qua, âm thầm dùng ngón tay chọt eo của đoàn trường Phong, ra hiệu anh ra ngoài.

Cố Di Gia đi vào trong sân, nhìn thấy đoàn trưởng Phong đi theo, bởi vì cười mà đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

Ánh sáng trong sân rất mơ hồ, nhưng mà Phong Lẫm vẫn nhìn rõ ý cười trên mặt của cô.

Phong Lẫm bị cô làm cho có hơi quẫn bách, chọc vào cánh tay và chọc eo tuy khác nhau, có thể lúc trước bản thân cô không chú ý đến lực... Eo của người đàn ông chính là chỗ không được sờ nhất.

Cố Minh Thành nhìn tương tác của hai người, gương mặt tối sầm, cuối cùng nhịn xuống được.

Phong Lẫm thành thật nói: "Em như thế... E hèm, anh biết em kiếm anh."

Vốn dĩ muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn xuống rồi.

Cô gái nào đó vẫn cứ hỏi không bỏ qua: "Em như thế nào hả? Không lẽ là giống thế này?" Dứt lời, cô giơ ngón tay có màu xanh thẳm ra, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của anh.

Cố Minh Thành hừ một tiếng: "Em gái tôi còn nhỏ đấy."

Anh phát hiện, cô gái này thật sự rất thích cười, mặc dù bình thường dáng vẻ lạnh lùng giống như tiên nữ vậy, nhưng khi cười lên, lại vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận