Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 356: Giao Thừa 2

Phong Lẫm để quà mừng năm mới xuống sau đó đi rót nước.

Bọn họ thường xuyên tới đây nên cũng có cốc uống nước của mình ở đây luôn. Phong Lẫm rửa sạch một cái cốc tráng men, sau đó rót nửa cốc nước ấm đưa cho Cố Di Gia.

Mặc dù trong miệng ông Hồ cứ liên tục nói đi nói lại rằng bọn họ không cần phiền phức như thế, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng vui vẻ, nếp nhăn trên mặt ông ấy cũng giãn ra không ít.

"Ông nội Hồ, hôm nay là giao thừa, bệnh viện nghỉ từ sớm rồi, sao ông còn ở trong phòng làm việc thế ạ?" Cố Di Gia hỏi.

Lúc nãy bọn họ gặp được bác sĩ trực ban ở trước cửa bệnh viện, thuận tiện nói chuyện một lúc mới biết được ông ấy không ở ký túc xá, nghe nói sáng hôm nay đã tới văn phòng rồi.

Ông Hồ nói: "Ông không có việc gì làm, chẳng thà qua văn phòng ngồi chơi."

Ông ấy là người không chịu ngồi yên một chỗ, bảo ông ấy ở trong ký túc xá nghỉ ngơi thì ông thà qua văn phòng viết thêm một vài bệnh án, thu dọn những quyển sách y học và sổ ghi chép.

Hơn nữa, ở một mình trong ký túc xá thì dù sao gì cũng có chút cô đơn.

Ông Hồ nghe cô nói đầy tủi thân thì cười bảo: "Mấy năm trước đều như vậy cả, có làm sao đâu?"

Ông Hồ nghe thế thì cười to, ông ấy thấy Phong Lẫm cứ nhìn mình chằm chằm nên đành bất đắc dĩ nói: "Được, được rồi, ông đi."

Ông già cô đơn như ông ấy cũng quen với việc một thân một mình, mấy năm gần đây không phải phía quân đội không nghĩ tới việc mời ông ấy qua ăn lễ chung nhưng lần nào cũng bị ông ấy từ chối.

Phong Lẫm ngơ người, chuyện này liên quan gì tới anh chứ? Sao anh lại thành đối tượng không thể cùng ăn Tết rồi?

"Sao lại không được ạ?" Cố Di Gia nói: "Ông yên tâm, trong nhà cháu có phòng trống, ông có thể ở đó. Buổi tối nhà cháu còn hun nóng giường, ban đêm khi đi ngủ sẽ rất ấm áp, ông muốn ở bao lâu cũng được."

Ở chung càng lâu, ông ấy càng phát hiện ra bản thân đã nhìn nhầm.

Cố Di Gia nghe vậy bèn nói: "Nếu đã vậy thì ông cùng về khu nhà tập thể ăn Tết với bọn cháu đi. Qua mấy ngày đầu năm mới, đoàn trưởng Phong lại đưa ông về, có được không ạ?"

Cố Di Gia lập tức hào hứng đứng dậy, hối thúc ông ấy: "Tốt quá, vậy chúng ta mau về ký túc xá thu xếp cho ông ít quần áo rồi về nhà thôi nào."

Ông Hồ nghe vậy hơi dao động nhưng vẫn không muốn tới quấy rầy người khác.

Ông Hồ vô thức từ chối: "Như vậy sao được chứ... ?"

"Mấy năm trước là mấy năm trước, năm nay có cháu ở đây thì không thể để ông ăn Tết một mình được!" Cố Di Gia mím môi: "Nếu ông không tới thì cháu cũng không ăn Tết chung với đoàn trưởng Phong đâu."

Cố Di Gia và Phong Lẫm cùng đi với ông Hồ tới ký túc xá thu dọn đồ đạc.

"Ông nội Hồ, cái này có là gì đâu, đoàn trưởng Phong cũng ăn Tết ở nhà cháu mà." Cố Di Gia cảm thán: "Nếu ông không tới thì bọn cháu đều sẽ nhớ ông, chúng cháu đón năm mới cũng không có gì thú vị cả."

Bên ký túc xá cũng có bác sĩ và người nhà của bọn họ ở chung, ai cũng đang bận rộn chuẩn bị đón Tết.

Ông Hồ không khỏi lắc đầu.

Cô gái nhỏ này nhìn qua có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng tính tình rất năng đông, lại khá hoạt bát, cái miệng nhỏ này có thể nói ngọt dỗ người, cũng có thể oán hận người khác bằng những lời lẽ sắc bén, cái gì cô cũng có nói được hết.

Ông Hồ là bậc tiền bối đức cao vọng trọng, các bác sĩ trong bệnh viện đều tin phục và kính trọng ông ấy, bọn họ thấy ông cụ không có việc gì đều ở trong bệnh viện chăm nom, tận tâm tận lực, khiến người ta vô cùng kính nể.

"Nên như vậy, ông qua bên đó ăn Tết cho vui, qua mùng lại về cũng không trễ, không vội mà."...

Có điều ông Hồ nhanh chóng rời tay khỏi tay Cố Di Gia, nói với Phong Lẫm: "Nhóc Phong, cháu đỡ người yêu cháu đi, ông già đây không cần các cháu đỡ."

Trên mặt ông Hồ đầy ý cười, ông ấy nói: "Hai đứa nhỏ này sợ tôi một mình cô đơn nên cố ý tới đón tôi qua bên quân đội cùng nhau ăn Tết."

Các bác sĩ anh một câu, tôi một câu, đều hối thúc ông ấy nhanh chóng qua bên đó đón Tết.

Bọn họ thấy ông Hồ dẫn theo một đôi nam nữ trẻ tuổi về, rồi cũng nhanh chóng nhận ra hai người đó là đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia, mọi người vui vẻ chào hỏi và hỏi sao bọn họ lại tới đây.

Giờ đang ngày nghỉ, trong bệnh viện không có bệnh nhân nào, bọn họ cũng mong ông cụ có thể nghỉ ngơi cho tốt, cùng ăn Tết với con cháu, có người chăm sóc ông ấy bọn họ cũng thấy yên tâm.

Quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, Cố Di Gia và Phong Lẫm mỗi người một bên đỡ ông Hồ rời đi.

Nhìn dáng vẻ này thì có vẻ hai người trẻ tuổi đều vô cùng hiếu thuận và kính trọng ông cụ.

Mọi người nghe vậy rối rít nói: "Ôi chào, bọn họ thật có lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận