Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 170: Phong Lẫm Thực Sự... 4

Phương Mỹ Hà tức giận nói: "Anh đừng làm vậy. Nếu lỡ đoàn trưởng Cố hiểu lầm cho rằng anh có ý đồ xấu với em gái anh ấy, coi chừng anh ấy đánh anh đó."

"Sao có thể chứ? Anh đã cưới một người vợ xinh đẹp như em, sao có thể để ý đến đồng chí nữ khác được chứ?" Du Quan lập tức tỏ ra sự trung thành: "Vợ ơi, em phải tin anh. Trong lòng anh, em là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Trong mắt anh, những cô gái khác chỉ là hoa cỏ ven đường."

"Hoa cỏ ven đường cũng xinh đẹp." Phương Mỹ Hà hừ một tiếng.

Đoàn trưởng Du gần như nói lời thề thốt: "Hoa dù có đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng hoa mẫu đơn trong nhà chúng ta. Anh nguyện một lòng chăm sóc hoa mẫu đơn!"

Lúc này Phương Mỹ Hà mới mỉm cười, hào hứng nói: "Này, nói thật lòng thì em gái của đoàn trưởng Cố thật sự rất xinh đẹp. Nếu không phải sức khỏe của cô ấy kém, em nghĩ có thể giới thiệu cô ấy với đoàn trưởng Phong."

Du Quan bỗng nhiên không vui: "Đang yên lành, sao em lại nhắc đến đoàn trưởng Phong làm gì?"

"Không phải là bác em vẫn luôn lo lắng chuyện cả đời của đoàn trưởng Phong sao." Phương Mỹ Hà thản nhiên nói: "Em nghe nói chính ủy Lưu của trung đoàn 1 đã khoe khoang trước mặt bác em rằng chắc chắn ông ấy sẽ giúp giải quyết chuyện quan trọng cả đời của đoàn trưởng Phong."

Cô ấy muốn giải quyết nỗi lo của bác mình nên mỗi lần nhìn thấy một đồng chí nữ xinh đẹp nào, không khỏi tự hỏi liệu cô ấy có thể sánh đôi với đoàn trưởng Phong hay không, đương nhiên còn phải xem ý muốn đoàn trưởng Phong nữa. Nhưng điều đó không ngăn cản được cô ấy vẫn hay để ý.

Phong Lẫm không muốn nói chuyện với ông ấy.

"Cậu còn dám hỏi!" Chính ủy Lưu tức giận nói: "Cậu nói cậu đã thích một đồng chí nữ, hóa ra là cậu lừa dối tôi, thực ra đó chỉ là viện cớ."

Bên kia, Phong Lẫm trả xe lại cho sư đoàn trưởng Phương.

Phong Lẫm dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Tôi đã lừa ông chuyện gì?"

Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến lúc đó sư đoàn trưởng Phương đã nghĩ đến việc giới thiệu vợ mình cho Phong Lẫm, anh ấy lại thấy không vui. Nếu không phải do anh ấy hành động nhanh chóng thì cũng không biết cuối cùng mình có cưới được Phương Mỹ Hà hay không nữa.

"Thật!"

Nghe vợ mình nhắc tới sư đoàn trưởng Phương, Du Quan âm thầm bĩu môi.

Phong Lẫm: "Tôi không hề lừa ông, loại chuyện này tôi không cần phải gạt ông."

*

Trên thực tế, anh ấy cũng không có thù gì với Phong Lẫm, chỉ có việc xém cướp vợ anh ấy. Mặc dù lúc đó Phong Lẫm hoàn toàn không biết gì về chuyện đó, thậm chí anh còn không biết mình bị lôi kéo vào một cuộc gặp gỡ ép buộc mà không hiểu tại sao.

Chính ủy Lưu không chịu buông tha: "Cậu được lắm Phong Lẫm, cậu dám lừa dối tôi, cẩn thận đó, tôi sẽ đi tìm sư đoàn trưởng Phương để báo cáo!"

Không phải vì sợ dọa cô gái nhà người ta sao? Trước khi theo đuổi đồng chí nữ, anh phải giả vờ như không biết gì cả.

Vô tình đúng lúc ông ấy lại đi vắng, Phong Lẫm thuận lợi tránh được nguy cơ bị cằn nhằn. Chính ủy Lưu theo sát Phong Lẫm, thấy sau khi trả xe xong anh không về ký túc xá mà quay lại khu tập thể, ông ấy đã vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Phong Lẫm nói: "Cô ấy đã ở đây rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu kiên quyết của anh, chính ủy Lưu lại lung lay: "Thật sao?"

Nhưng chẳng bao lâu, chính ủy Lưu tỉnh táo lại, quyết định không thể tiếp tục bị anh lừa gạt nữa, nói: "Nếu là thật, tại sao cậu không nói cho tôi biết đồng chí nữ đó là ai? Tôi không phải là người nhiều chuyện, tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết, kể cả người nhà của tôi, cậu cứ yên tâm!"

"Cái gì cơ?"

Phong Lẫm nói: "Là em gái của lão Cố, người vừa rồi ông đã nhìn thấy."

Lúc này, trái tim của chính ủy Lưu không chỉ đập thình thịch. Hóa ra lúc nãy ông ấy đã đúng, Phong Lẫm thực sự...
Bạn cần đăng nhập để bình luận