Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 733: Rất Ghét Cố Di Gia 2

Đối mặt với sự lạnh nhạt của chính ủy Mã, Vương Tử Thân không quan tâm lắm, có lẽ là do biết trước rằng quan hệ anh em hai người không tốt lắm, lúc trước còn cãi nhau ầm ĩ hết lên.

Vương Tử Thân không chỉ chuẩn bị quà tặng phong phú khiến Mã Xuân Hoa nở mày nở mặt, mà ngay cả Chu Hồng Anh, Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa cũng có quà gặp mặt, xem ra chú rể mới này cũng chu đáo đấy.

Vẻ mặt gã trông rất thật thà chất phác, nói: "Chị là chị dâu đúng không? Chị dâu, cảm ơn chị từ trước đến nay đều quan tâm chăm sóc Xuân Hoa, đây chỉ là món quà nhỏ thôi, mong chị nhận."

"Đại Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa, đây là quà của các cháu."

Chu Hồng Anh và mấy bé Hoa đều choáng váng, không ngờ gã còn chuẩn bị cả quà cho mẹ con cô.

Thời buổi ngày nay, nhà ai cũng nghèo, con rể đến lại mặt không cần chuẩn bị quà cho chị dâu và cháu gái, chuẩn bị cho cha vợ, mẹ vợ là được rồi.

Cuối cùng, mẹ con cô không thể từ chối, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận nó.

Mã Xuân Hoa còn đứng bên cạnh nói: "Mặc dù chị đối xử với em không tốt lắm, cứ nhất quyết phải đuổi em đi, nhưng lúc Tử Thân mua quà cho mẹ con chị, em cũng không ngăn lại. Em đối xử với chị cũng rất tốt đúng không?"

Trong mắt cô ta, bản thân mặc bộ quần áo mà chỉ thành phố lớn mới có, cực kỳ thời thượng, giống như người thành phố vậy, không còn dáng vẻ quê mùa của một cô gái nông thôn như trước nữa.

Bác gái Mã cố ý giơ tay lên, để lộ chiếc vòng vàng ở cổ tay.

Nhưng cũng không sao cả, chẳng phải một bộ quần áo mới đối với cô ta quá đơn giản sao? Bộ quần áo cô ta đang mặc hiện giờ, nghe nói là kiểu dáng đang thịnh hành ở thành phố bên kia, là Vương Tử Thân đã đích thân mua nó cho cô ta.

Lúc ăn cơm, bác gái Mã liên tục gắp đồ ăn cho Vương Tử Thân, khen ngợi gã không ngớt, khen ngợi gã đối xử với Mã Xuân Hoa tốt đến mức nào, hiếu thảo với bà ta làm sao.

Mã Xuân Hoa cũng không quan tâm thái độ họ lắm, cô ta sờ sờ bộ quần áo mới trên người mình, ngẩng đầu cười gằn với Đại Hoa.

Bác gái Mã không vui lắm: "Thằng cả, con có ý gì?"

Mẹ con Chu Hồng Anh không nói lời nào.

"Con rể của mẹ đúng là rất hào phóng, còn mua vòng tay vàng cho mẹ nữa, không giống người nào đó, có chút tiền cũng không nỡ cho mẹ..."

Đại Hoa ném quần áo giày dép cô ta đi như rác rưởi, hại cô ta suýt chút nữa không có quần áo mặc, thù này cô ta ghim.

Đầu óc họ bây giờ vẫn mơ hồ, không hiểu Mã Xuân Hoa có ý gì.

Mà mẹ con Chu Hồng Anh lại mặc mấy bộ quần áo vừa cũ vừa rách, kiểu dáng quê mùa cũ kỹ y chang mấy người phụ nữ nông thôn, đúng là khó coi.

Vương Tử Thân kéo Mã Xuân Hoa, cười cười với bác gái Mã, xoa xoa tay.

Lúc này khi đứng trước mặt mẹ con Mã Xuân Hoa, cô ta cảm thấy bản thân mình hơn hẳn những người khác.

Gã ngượng ngùng nói: "Thật ra đây là tiền trợ cấp cha em để lại."

"Người nào đó" trong miệng bà ta nhìn Vương Tử Thân, nói: "Nghe Xuân Hoa nói, đồng chí hiện đang học việc ở sau bếp của nhà hàng quốc doanh đúng không, tiền lương hẳn cũng không quá cao, sao có nhiều tiền như vậy mua vòng vàng cho mẹ tôi thế?"

Mã Xuân Hoa cũng tức giận nói: "Anh, anh đang thẩm vấn tội phạm đấy à? Anh mà còn như vậy nữa, chúng em đi đấy!"

Chắc là nhà máy thép muốn chăm sóc người nhà của nhân viên đã hy sinh nên mới thu mua hàng mây tre của gã.

Chính ủy Mã có hơi bất ngờ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong Vương Tử Thân này. Thoạt nhìn thì có vẻ ngốc nghếch nhưng đầu óc lại cực kỳ nhạy bén, con người nhạy bén như này, dù ở thời đại nào cũng kiếm được tiền, thậm chí còn sống tốt là đằng khác.

Tuy chỉ là mấy câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ để chứng tỏ năng lực của bản thân.

"Sau khi cha em qua đời, em với mẹ về sống ở thị trấn. Thỉnh thoảng theo người trong làng đi làm chút hàng mây tre mang lên tỉnh thành, bán cho xưởng máy móc, cứ đi đi lại lại như vậy, cuối cùng em cũng kiếm được ít tiền..."

Việc đi theo người trong làng thu mua hàng mây tre, rồi mang lên thành phố bán cho nhà xưởng như này không phải là đầu cơ trục lợi.

"Ba em trước đây làm việc ở thành phố bên kia, là bảo vệ của nhà máy thép. Sau này, bởi vì nhà máy thép bị cháy, cha em hy sinh trong đám cháy, nhà máy thép bồi thường không ít tiền. Nhưng mẹ em vẫn không nỡ dùng số tiền này, nói phải giữ lại để sau em còn lấy vợ."

Dù sao thì một nhà máy to như vậy, nhiều nhân viên như thế, bình thường buổi trưa lúc nào cũng phát cơm, cần mua thêm thực phẩm cho nên nếu thu mua thêm thổ sản thì cũng không ảnh hưởng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận