Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 757: Nhận Thân 3

Bà ngoại di truyền cái đẹp của mình cho mẹ của bọn họ, mẹ lại di truyền cho con gái, đúng là không để sắc đẹp phí phạm, di truyền nhiều đời mà.

Chỉ có Cố Minh Thành không được di truyền vẻ đẹp của bà ngoại và mẹ nên không khỏi có chút buồn bực.

Chẳng lẽ mấy chuyện như di truyền này còn lựa chọn giới tính sao? Sao anh ấy lại di truyền dung mạo của ông già kia chứ? Nếu anh có thể được di truyền từ mẹ, vậy thì anh và em gái càng giống người một nhà hơn.

Còn về chuyện liệu có bị người khác nói giống con gái hay không, Cố Minh Thành vốn chẳng thèm để ý, chỉ cần anh ấy có thể đánh thì ai dám xem anh ấy là con gái.

May là Cố Di Gia không biết anh cô đang suy nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ cười chết.

Có điều cô vẫn không dám khẳng định: "Không phải chỉ là giống nhau thôi sao? Lỡ như chúng ta và bọn họ chẳng có liên quan gì, chỉ trùng hợp có vẻ ngoài giống nhau. Lỡ như tới lúc đó nhận nhầm người thân, thật ra bà ngoại chúng ta là một người hoàn toàn khác, chẳng liên quan gì tới ông cụ Doãn, vậy thì hề hước lắm."

Chuyện nhận người thân này kiêng kỵ nhất là nhận nhầm người, Hoàn Châu Cách Cách chính là một ví dụ minh họa.

Cố Minh Thành nói: "Nhà họ Doãn đã nói như thế chắc chắn sẽ không nhận nhầm." Anh ấy hỏi cô: "Gia Gia, em nghĩ thế nào?"

Mặc dù hiện tại trong nước không có cách nào liên hệ với phía Hồng Kông bên kia, nhưng rất nhanh thôi, đầu những năm tám mươi, đất nước bắt đầu phát triển mạnh mẽ, Hồng Kông và Trung Quốc đại lục bắt đầu liên lạc với nhau. Tới lúc đó có không ít thương gia của Hồng Kông về trong nước mở nhà máy và làm ăn buôn bán, môi trường cũng càng ngày càng thoải mái hơn.

Phong Lẫm gật gật đầu: "Doãn Kiến Thành nói, nếu mọi người đồng ý, cuối tuần này ông cụ sẽ đích thân tới."

Anh ấy hỏi thăm ý kiến của em gái.

Cố Minh Thành nghe thế tiện thể nói: "Vậy được rồi, lão Phong, cậu trả lời với bên phía nhà họ Doãn, gặp một lần cũng được."

Nếu đã như thế thì cô làm gì có suy nghĩ gì khác chứ?

Đáy mắt Phong Lẫm lộ ra ý cười: "Ông cụ Doãn nói, ông ấy cũng muốn tới thăm hai đứa nhỏ Bảo Sơn và Bảo Hoa, bây giờ chị dâu đang mang thai, đường xá xóc nảy không tiện ngồi xe lên thành phố, nên bọn họ tới sẽ tốt hơn."

Cố Di Gia lắc đầu: "Em chẳng có ý gì cả."

Cố Di Gia kinh ngạc hỏi: "Bọn họ tới đây sao? Hay là để bọn em đi qua đó?"

Cố Minh Thành nói thêm: "Nhà họ Doãn nói muốn gặp chúng ta một chút, Gia Gia, em cảm thấy chúng ta có nên gặp họ không?"

Cô đúng là chẳng có ý kiến gì, chủ yếu là vì trí nhớ kiếp trước đã ăn sâu bén rễ rồi. Trong lòng cô, ngoại trừ anh trai và nhà chị dâu ở kiếp này, thêm người nhà ở kiếp trước, người khác đối với cô mà nói chẳng có liên hệ gì.

Tới lúc đó, người nhà họ Doãn có thể tới Hồng Kông để tìm kiếm Doãn Hinh Vân, hỏi rõ chuyện năm đó, kiểu gì cũng sẽ biết rõ chân tướng.

Bởi vậy có thể thấy được, ông cụ Doãn vô cùng coi trọng việc này, xem việc bảo vệ bọn họ là hàng đầu.

"Vậy thì gặp thôi chứ sao." Cố Di Gia thoải mái nói: "Gặp một lần cũng chẳng sao cả, tiện thể nói chuyện một chút cũng được."

Quả nhiên, sắc mặt Cố Minh Thành hơi thay đổi, ấn tượng đầu tiên với người nhà họ Doãn khá tốt.

Tuổi của ông cụ Doãn đã lớn rồi, đã tới tuổi dưỡng già, lăn lộn ông ấy như thế cô cảm thấy khá đau lòng.

Ông cụ Doãn muốn gặp hai anh em Cố Di Gia, nhưng đồng thời cũng muốn gặp vợ và con trai Cố Minh Thành, ông ấy nghe nói Trần Ngải Phương mang thai thì không muốn bọn họ chịu khổ, nên mới muốn tới bên này.

Đối với Trần Ngải Phương mà nói, tồn tại của nhà họ Doãn với bọn họ thật sự quá mức xa xôi.

Trần Ngải Phương cũng giật mình, không ngờ rằng tối qua cô ấy mới nói chuyện của mẹ chồng với lão Cố, hôm nay lại biết được lai lịch của mẹ chồng, là thân thích với nhà họ Doãn.

Sau khi Cố Minh Thành nói chuyện với em gái xong thì lập tức về nhà nói chuyện nhà họ Doãn với vợ.

Nếu có thể không để chị dâu chịu khổ là chuyện tốt nhất.

"Không phải là chuyện đùa đấy chứ?" Cô ấy không quá tin chuyện này.

Cố Di Gia gật đầu: "Vậy cũng được, hôm đó bọn em sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt."

Mặc dù Cố Minh Thành đã là đoàn trưởng, nhưng mọi người đều cảm thấy anh ấy chỉ là đứa nhỏ tới từ nông thôn, dựa vào chính bản thân nên mới lên được tới chức đó đã khó khăn lắm rồi. Cho nên dù trong tương lai có thể tiến thêm bước nào nữa dù có muốn cũng chỉ có thể tự lực, không ai có thể giúp đỡ anh ấy. Cho dù em gái anh ấy gả cho đoàn trưởng Phong, có quan hệ thông gia với nhà họ Phong, nhưng Cố Minh Thành tuyệt đối không cậy nhờ thông gia, khí phách đó anh ấy vẫn có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận