Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 180: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 2

Cố Minh Thành cũng không nhận, chỉ xoa xoa đầu của cô, cười nói: "Không cần quan tâm chuyện tiền nong, còn có anh cả của em ở đây mà!"

"Thật ạ?" Cố Di Gia rõ ràng không tin.

"Đương nhiên là thật rồi!" Cố Minh Thành cười nói: " Gia Gia không tin anh cả sao?"

Cố Di Gia thực sự cũng không quá tin tưởng anh ấy, nhưng cũng rõ ràng nếu như mình cứ muốn đưa, anh trai và chị dâu chắc chắn là không nhận, thế là cô nói: "Nếu như anh chị thật sự thiếu tiền thì cứ nói với em, chỗ này của em có hơn một trăm đồng, cũng là khoản tiền lớn."

Cô vỗ túi đeo vai, cười híp mắt nói.

Cố Minh Thành bật cười: "Được, đến lúc đó anh và chị dâu sẽ nói với em."

Nhìn thái độ này, Cố Di Gia biết anh ấy cũng không để ở trong lòng, cô tự nhếch miệng.

Được rồi được rồi, cô vẫn nên chú ý nhiều hơn, ở nhà cần tiền lúc nào thì cô sẽ tự bỏ ra.

Người giống như Gia Gia chắc là người đẹp như trong sách nói rồi.

Ngược lại Cố Di Gia không cảm thấy gì cả, cô cười nói: "Sau này em sẽ ăn nhiều một chút, như vậy có thể bù lại."

Vốn dĩ Cố Di Gia đã rất gầy, lần này bệnh nặng một trận lại càng gầy hơn, cũng không biết lúc nào có thể nuôi mập trở lại, nhưng dù gầy thì nhìn cô vẫn rất xinh đẹp.

Thật ra Trần Ngải Phương rất thích chăm sóc em chồng, dù sao mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đẹp, tâm trạng cô ấy cũng vô cùng vui vẻ.

Đối với lần này, mấy người Cố Minh Thành là vui nhất.

Trần Ngải Phương cười hỏi: "Con nghe ai nói vậy?"

*

"Cô út, màn thầu bự này ăn ngon lắm." Bảo Hoa xen vào nói: "Ăn nhiều màn thầu rất tốt cho cơ thể!"

Nhưng Trần Ngải Phương lại kéo cô rồi nhìn, thở dài nói: "Lại gầy đi rồi."

Lần này Cố Di Gia nằm trên giường gần một tuần lễ, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, cả người không còn mềm nhũn nữa, nhưng lúc đi chưa được mấy bước nên vẫn cần người đỡ.

Sẽ rất ít có người có thể có ác cảm đối với người đẹp đang bị bệnh như vậy, ngoại trừ là mắt bị mù mới không phân biệt được đẹp xấu.

Thấy Trần Ngải Phương nhìn qua, Cố Minh Thành cười nói: "Hôm qua anh đưa con bé đi tìm sĩ quan hậu cần, muốn mua ít thịt gà để bồi bổ cơ thể cho mọi người, sau đó con bé trò chuyện với ông ấy. Bởi vì Bảo Hoa, sĩ quan hậu cần cuối cùng đã đồng ý từ tuần tới mỗi tuần sẽ cấp cho nhà chúng ta một con gà."

Trần Ngải Phương phát hiện, hình như cô em chồng này không lúc nào là không xinh đẹp, dù có là đang bị bệnh thì cũng toát ra một vẻ khiến người ta phải thương xót.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Bảo Hoa.

Khoảng thời gian này, bữa sáng nhà bọn họ đều là màn thầu với bánh bao đủ loại, Bảo Hoa là một đứa trẻ không kén ăn, cảm thấy ăn màn thầu cũng rất ngon, vậy nên cũng khuyên cô út nên ăn nhiều.

"Ông sĩ quan hậu cần ạ!" Bảo Hoa vui vẻ nói: "Ông ấy nói, con người phải ăn nhiều bánh bột mới có thể nuôi cơ thể, ông ấy bảo chúng ta ăn nhiều bánh bao hơn."

Bộ đội cũng là chỗ thông tình đạt lý, bình thường nhà ai có phụ nữ mang thai hoặc là trẻ con bị bệnh, muốn bồi bổ sức khỏe thì có có thể đi tìm sĩ quan hậu cần đặt mua gà vịt.

Cho nên Cố Minh Thành muốn đi tìm sĩ quan hậu cần đặt mua mấy con gà, mỗi tuần làm thịt một con để cả nhà bồi bổ.

Thật ra anh cũng không phải đặc biệt dẫn con gái đi, mà cô bé thấy chán quá nên muốn đi cùng cha, cho nên anh mới dẫn cô bé đi cùng.

Bởi vì phía trên có chỉ tiêu, số lượng gia cầm nuôi ở từng nhà là có hạn, không thể nuôi vượt qua chỉ tiêu, cho nên dù có thèm thịt thèm ăn gấp cũng chỉ có thể ra bên ngoài mua nhưng chưa chắc có thể mua được.

Chỗ bộ đội bọn họ có một trại nuôi gà, muốn ăn gà thì cứ tìm sĩ quan hậu cần.

Trần Ngải Phương kinh ngạc nói: "Thật sao? Bảo Hoa nhà chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Nhưng bộ đội phải nuôi nhiều người như vậy, gà bên trong trại căn bản không đủ, sĩ quan hậu cần giữ cửa vô cùng nghiêm, không phải tùy tiện muốn là có được.

Lúc này, phải dựa vào bản lĩnh của mình xem làm thế nào để thuyết phục ông ấy mới được.

Hôm qua huấn luyện trở về, Cố Minh Thành đã đưa con gái đi tìm sĩ quan hậu cần.

Trong quân đội tuy chính sách thoải mái hơn rất nhiều, số lượng gà mỗi hộ nuôi cũng không quá khắt khe nhưng bọn họ mới đến, chưa nói tới nuôi gà, ngay cả vườn rau cũng chỉ vừa mới sửa sang lại, ngay cả rau muống ăn cũng phải đi mua.

Không nghĩ sẽ có niềm vui ngoài ý muốn này.

Bảo Sơn hoài nghi nhìn em gái: "Chắc không phải em dùng mấy cái lời lẽ ngon ngọt để dụ người ta đó chứ?"

"Làm gì có!" Bảo Hoa lớn tiếng nói: "Rõ ràng chính ông sĩ quan hậu cần tự mình đồng ý, em không có lừa gạt ông ấy, ông sĩ quan hậu cần là một người tốt, biết em lo lắng sức khỏe của cô út, cho nên mới đồng ý cho nhà ta mỗi tuần đến trại gà lấy một con gà đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận