Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 77: Gặp Lại 1

Sáng ngày chủ nhật, sau khi ăn sáng xong, mấy người Trần Ngải Phương cùng ra khỏi nhà.

Hôm nay bọn họ mượn cớ đến thăm nhà cục trưởng Ngụy, cho nên Trần Ngải Phương cũng đưa hai đứa con của cô ấy đi cùng, nhiều người đến làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn, cũng trông không quá giả trân.

Biết được hôm nay sẽ được lên thị trấn, từ tối hôm qua Bảo Hoa đã bắt đầu phấn khích, mới sáng sớm cô bé đã dậy rồi, còn đánh thức cả mẹ và anh trai.

"Đừng ồn ào làm cô út con thức dậy." Trần Ngải Phương nghiêm nghị nói.

Bảo Hoa che miệng, thì thào: "Sẽ không đâu ạ, con biết cô út sẽ không tỉnh nhanh như thế đâu."

Sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, cô ngủ không được sâu, một khi tỉnh dậy thì sẽ rất khó ngủ lại, khi ngủ không đủ giấc thì tinh thần không được tốt, cơ thể cũng sẽ cảm thấy khó chịu, sắc mặt tái nhợt, cả người trông như đổ gục bất cứ lúc nào, dáng vẻ khiến người khác cảm thấy lo sợ cực kỳ.

Cho nên, buổi sáng nhà bọn họ đều phải đi nhẹ nói khẽ, tất cả mọi người đều rón rén làm việc.

Sau khi trải qua nhiều năm như thế, Trần Ngải Phương và hai đứa con của cô ấy cũng đã quen với việc làm này.

Trong đó có thanh niên trí thức, cũng có xã viên công xã, còn có cả Hoàng Bình Bình.

Bảo Hoa chạy đến, cô bé khen ngọt sớt: "Cô Bình Bình ơi, hôm nay cô đẹp quá!" Mặc dù không hiểu gì nhưng nhìn thấy Hoàng Bình Bình mặc váy mới, cô bé liền khen tới tấp.

Đúng lúc chủ nhật hàng tuần, máy kéo đều phải lên thị trấn tiện thể chở một số xã viên đi học trên đó, vì thế bọn họ có thể quá giang một chuyến.

Hoàng Bình Bình nhìn thấy bọn họ, vui vẻ vẫy tay: "Chị dâu, Gia Gia!"

Cứ cách vài ngày, những chiếc máy kéo của đại đội sẽ lên thị trấn một chuyến.

Hoàng Bình Bình nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Vậy khi nào chị về nhà? Đến lúc đó chúng ta về chung nhé."

Đây là sự quan tâm của họ dành cho cô.

Hoàng Bình Bình nở mày nở mặt, ôm cô bé vuốt ve rồi mới hỏi: "Hôm nay cả nhà chị cũng đi lên thị trấn à?"

Nếu không có chuyện gì thì bình thường không cho phép xã viên ngồi máy kéo, cần phải có sự cho phép của đại đội trưởng mới được ngồi.

Bởi vì một chiếc xe đạp không thể chở được bốn người, nếu đi bộ lên thị trấn thì cơ thể này của Cố Di Gia chắc chắn sẽ không thể chịu nổi, vì để an toàn nên hôm nay sẽ ngồi máy kéo của đại đội lên thị trấn.

Cố Di Gia nhìn thấy Hoàng Bình Bình mặc chiếc váy hồi trước cô đã may cho cô ấy, tóc tai gọn gàng, chân đi một đôi giày mới thì cô cũng hơi hơi hiểu ra.

Hôm nay Cố Di Gia vẫn đội một chiếc mũ rộng vành che nắng, chiếc mũ này được đan bằng tay, kiểu dáng rõ ràng giống với hầu hết những chiếc mũ rơm ở nông thôn nhưng lại mang đến một cảm giác khác biệt.

Khi đến cổng thôn, máy kéo còn chưa xuất phát, những xã viên đi học trên thị trấn đều tập trung ở đó.

Có lẽ vì trên chiếc mũ kia có thêm vài họa tiết, mất đi chút cảm giác quê mùa nông thôn, đội ở trên người cô cực kỳ phù hợp.

"Ừm." Trần Ngải Phương mỉm cười: "Tụi chị lên đó thăm bạn bè."

Mấy người bọn họ đang trò chuyện, bên này nhóm xã viên và thanh niên trí thức cũng nhìn sang, ánh mắt đều rơi trên người Cố Di Gia.

Trần Ngải Phương ôm con gái ngồi trên máy kéo, em chồng và con trai ngồi hai bên.

Những gì đẹp đẽ luôn khiến người ta không khỏi ngắm đi ngắm lại, dù là người hay đồ vật.

Gò má Hoàng Bình Bình thoáng đỏ lên như hai quả táo, cô ấy bối rối cúi đầu, đáp lại một tiếng, sau đó thì thầm: "Đúng thế, bọn chị hẹn trưa nay ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh... Em đừng có nói cho ai biết nhé, bọn chị còn chưa nên cơm nên cháo gì..."

Rõ ràng thời tiết hôm nay nóng nực khiến người ta cảm thấy phiền muộn, nhưng khi cô đi đến, làn váy khẽ đung đưa, như thể đã mang đến một làn gió mát phất qua trong lòng, cảm giác bực bội bỗng dưng biến mất hơn phân nửa.

Mãi cho đến khi đại đội trưởng đi tới và hô lên bảo bọn họ lên xe, mọi người mới tỉnh táo lại và vội vàng leo lên xe nhưng họ vẫn cảm thấy không thể nào tập trung nổi.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là một chiếc chân váy màu xanh dài đến mắt cá chân, trên quần áo không có hoa văn nào cả, ăn mặc rất giản dị. Sự đơn giản và mộc mạc như thế không những không khiến cô trông nhạt nhẽo mà còn khiến cô trông có vẻ thanh lịch và điềm tĩnh, dường như xa không thể chạm tới, không thể nắm lấy.

Hoàng Bình Bình ngồi cạnh Cố Di Gia, cô ấy tách cô ra khỏi các xã viên và thanh niên trí thức, đặc biệt là những nam thanh niên trí thức, bọn họ cứ nhìn Gia Gia không chớp mắt.

Tuy rằng mọi người đều không có ý xấu nhưng là chị gái, cô ấy vẫn theo bản năng bảo vệ Cố Di Gia.

Trên đường đi, Cô Di Gia hỏi nhỏ: "Chị Bình Bình, hôm nay chị đi xem mắt à?"

Xã viên và thanh niên trí thức nhìn cô ngơ ngác, thất thần trong giây lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận