Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 792: Tân Hôn Vui Vẻ 1

Ăn cơm tối xong, Cố Di Gia lại chạy một chuyến tới trạm y tế.

Không chỉ mình cô mà các chị dâu thân thiết với Tiền Quyên Quyên đều tới thăm cô ấy, Cố Di Gia còn gặp được Đỗ Tiểu Liên, cô ấy vừa mới tan tầm đã vội vàng tới đây, vì đi quá nhanh nên mồ hôi đầy đầu.

Thấy Cố Di Gia đứng ngoài cửa, cặp mắt của cô ấy sáng rực: "Gia Gia, cô tới rồi à."

Hai người chào nhau ngoài cửa rồi cùng nhau đi vào trong trạm y tế.

Trạm y tế rất đơn sơ, chỉ có hai phòng bệnh nhỏ, Tiền Quyên Quyên đang ở trong một phòng chuẩn bị sinh.

Lúc hai người tới, Tiền Quyên Quyên vẫn chưa sinh, cô ấy nằm một chỗ, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện với mấy người tới thăm.

Tất cả mọi người đang cổ vũ cô ấy, nói cô ấy tý nữa sinh phải làm như thế nào để cô ấy không bị sợ hãi, chỉ cần làm theo lời nói của mọi người thì đứa nhỏ sẽ sinh ra rất dễ.

Tiền Quyên Quyên chăm chú lắng nghe, doanh trưởng La đứng trước giường không xen miệng vào được, chỉ có thể đau lòng nhìn, cùng vợ mình nghe các chị dâu truyền thụ kinh nghiệm sinh nở.

Bác sĩ chưa nói rõ ràng, quan trọng là không muốn dọa người trẻ tuổi mới làm vợ và còn chưa sinh con như Cố Di Gia, lỡ đâu cô bị sợ đến mức sau này không dám có con thì trách ai.

Cố Di Gia lúc này mới yên tâm.

Nhưng mà cô sẽ không sinh con nên không có kinh nghiệm gì để truyền lại, cô lập tức đi tìm bác sĩ hỏi xem khi nào mới sinh.

Bác sĩ trả lời: "Sức khỏe của đồng chí Tiền rất tốt, chỉ cần cô ấy làm theo yêu cầu của chúng tôi thì chắc không có gì nguy hiểm đâu."

Cố Di Gia nhìn qua nhìn lại mấy chị dâu đang truyền đạt lại kinh nghiệm cho Tiền Quyên Quyên, mặc dù bình thường mọi người có mâu thuẫn như thế nào, lúc nhà ai có việc thì bọn họ vẫn sẽ giúp đỡ một tay.

Tiền Quyên Quyên vẫn cười được: "Chỉ hơi hơi đau thôi, không phải đau lắm, dù sao cũng chỉ có thể chờ."

Mặc dù bản thân anh ta không sinh nhưng có thể nhớ kỹ thay vợ, nếu lúc sinh vợ mình có quên thì anh ta cũng có thể nhắc cô ấy một chút.

Đến khi cô quay lại phòng bệnh mới phát hiện các chị dâu đã rời khỏi, các chị ấy sợ ở đây lâu ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tiền Quyên Quyên, trong phòng chỉ còn lại doanh trưởng La và Đỗ Tiểu Liên.

Khu nhà tập thể giống như một đại gia đình.

Doanh trưởng La nghĩ thế nhưng không biết lúc vợ anh ta sinh con, anh ta cũng hoàn toàn quên mất, đầu óc trống rỗng không thể nhớ được bất cứ thứ gì.

"Có nguy hiểm không?" Cố Di Gia lại hỏi.

Cố Di Gia cái hiểu cái không, thấy tinh thần của cô ấy còn tốt cũng yên tâm hơn.

"Cũng phải một lúc nữa." Bác sĩ nói: "Chuyện sinh con không thể vội được, phải dựa vào tình trạng của từng người, có người nhanh có người chậm..."

Tiền Quyên Quyên còn nhớ đến ba cô gái đến thăm vào chiều nay bị dọa đến nỗi mặt mày tái mét nên khuyên cô về nhà: "Gia Gia, cậu không cần ở đây với tớ đâu, có lão La với chị dâu ở đây rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, có khi sáng mai cậu thức dậy là tớ đã sinh xong rồi."

Cố Di Gia đi tới hỏi: "Quyên Quyên, cậu cảm thấy sao rồi?"

Thật ra vỡ ối thì cũng chưa chắc sẽ sinh con ngay, còn phải chờ cổ tử cung mở ra.

"Sao nhanh vậy được!" Cố Di Gia bày ra bộ dạng hệt như mình rất có kinh nghiệm, cô bình tĩnh nói: "Ít nhất cũng phải chờ thêm một lúc nữa."

Lúc cô về tới nhà, sắc trời đã đen kịt.

"Em không ngủ à?" Phong Lẫm hỏi.

Cô lại nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của Tiền Quyên Quyên: "Quyên Quyên, cậu nhất định phải cố gắng nhé!"

Cố Di Gia hít một hơi rồi chôn mặt vào ngực anh, dần dần chìm vào giấc ngủ trong mùi hương quen thuộc.

Cố Di Gia biết bản thân ở đây cũng không thể giúp được gì mới suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được, ngày mai tớ lại tới thăm cậu."

Phong Lẫm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Một đôi tay che lại tai cô đúng lúc, ý thức sắp tỉnh táo lại chìm sâu trong giấc ngủ.

Hôm sau, lúc tiếng kèn vang lên thì Cố Di Gia cũng hơi hơi mơ màng muốn tỉnh.

Tiền Quyên Quyên nở một nụ cười dịu dàng hiền lành với cô tựa như lần đầu hai người gặp mặt.

Cố Di Gia thở dài: "Không biết Quyên Quyên sao rồi, đã sinh hay chưa."

Mặc dù cô biết mình có quan tâm cũng không thể làm gì nhưng lý trí lại không thể khống chế tình cảm được.

Đoàn trưởng Phong ôm cô vào trong ngực, vỗ lưng cô tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Ngủ đi, sáng mai dậy là có thể đi thăm cô ấy."

Đoàn trưởng Phong đang ngồi đọc sách dưới đèn chờ cô về nhà, nhìn thấy cô anh lập tức hỏi: "Sinh chưa?"

Lúc đi ngủ, Cố Di Gia lăn qua lăn lại không thể ngủ được.

Rõ ràng bản thân cô không hiểu gì nhưng thích làm ra vẻ cái gì cũng biết, anh nhìn thấy lại không nhịn cười được nên kéo cô vào trong ngực hôn mấy cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận