Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 337: Kết Hôn 2

Vì lo lắng cho thân thể của Cố Di Gia nên hai người đi đường rất chậm, chẳng mấy chốc đã cách khá xa mọi người.

Cô hỏi: "Anh có lạnh không?"

"Không lạnh." Phong Lẫm nói.

Cố Di Gia không tin, cô lấy tay sờ bàn tay anh, bàn tay cầm dù của anh hơi lạnh nhưng không nhiều, cái này làm cho Cố Di Gia hơi hâm mộ, đoàn trưởng Phong đúng là một lò sưởi hình người, trách không được dù thời tiết này anh vẫn mặc bộ quân phục bình thường, nhìn qua cũng biết anh không mặc thêm nhiều áo giữ nhiệt.

Vậy mà anh cũng không cảm giác lạnh.

Cô đang chú ý anh nên không để ý dưới chân, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì có người yêu bên cạnh thành ra cô cơ bản không hề lo lắng gì.

Đúng lúc cô đạp trúng thứ gì đó, cơ thể nhào về phía trước.

Lúc cô sắp bị ngã sấp thì có một cánh tay to giơ ra ôm cô lại.

"Không nặng, Gia Gia rất nhẹ." Đoàn trưởng Phong nói: "Em phải ăn nhiều hơn nữa."

Cố Di Gia thoải mái nói chuyện với anh: "Đoàn trưởng Phong, tiệc cưới hôm nay rất vui, Tiền Quyên Quyên và doanh trưởng La nhìn rất xứng đôi."

Cố Di Gia trừng lớn mắt, vì xung quanh không có người nên cô cũng không sợ mà hỏi lại: "Đoàn trưởng Phong, anh không thấy nặng à?"

Vì có tán dù che nên ánh sáng yếu ớt, thật ra cô không thể thấy rõ khuôn mặt của anh, chỉ khi cô rúc vào trong ngực anh thì mới có thể ngửi được hơi thở quen thuộc.

Xung quanh đã không có ai, bông tuyết lớn bay tứ tung, chỉ còn lại hai người.

Phong Lẫm thản nhiên ừ một tiếng, anh không có hứng thú với chuyện của người khác chỉ là trả lời cô theo thói quen.

Ban đầu Cố Di Gia đã ăn mặc rất dày, hiện giờ còn khoác thêm áo khoác quân phục nên cả người càng thêm cồng kềnh, đi đường lại quá chậm, nhìn cực kỳ vụng về giống như một con chim cánh cụt lắc qua lắc lại.

Nụ cười trên mặt Tiền Quyên Quyên không thể lừa được ai.

Phong Lẫm thấy tuyết trên mặt đất quá dày, trong lớp tuyết cũng không biết đang che giấu cái gì nên anh đưa dù cho cô cầm rồi ôm cô lên.

Bởi vì đi quá chậm nên lúc tất cả mọi người đã về đến nhà thì bọn họ còn chưa đi được nửa đường.

Cố Di Gia giả vờ như không nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, cô thoải mái nằm trong lồng ngực anh, hai tay giữ cán dù, cô ngửa đầu nhìn anh.

Cố Di Gia cười nói: "Đoàn trưởng Phong, hôm nay anh thấy người ta kết hôn có phải là cũng hâm mộ không?"

Hiện giờ cô ăn mặc rất dày, lại còn thêm áo khoác nên nhìn qua cực kỳ mập, cân nặng cũng tăng thêm nhiều, tại sao lúc đoàn trưởng Phong ôm cô lại thoải mái dễ dàng như đang xách một túi gạo?

Cằm của đoàn trưởng Phong căng chặt.

Lúc doanh trưởng Tiền dẫn em gái và bà cụ Tiền tới nhà giải thích thì trong mắt của Tiền Quyên Quyên tràn đầy vẻ chết lặng, không có chút ánh sáng nào. Mà hôm nay, ánh mắt cô ấy sáng ngời, nụ cười ngọt ngào, sắc mặt giãn ra giống như được sống lại rạng rỡ.

Cô không muốn không khí xấu hổ nên rất hay nói chuyện, lúc hai người ở chung anh chưa bao giờ sẽ làm cho cô phải nói chuyện một mình hay cảm thấy xấu hổ.

May mà chân của đoàn trưởng Phong dài nên đi nhanh, không bao lâu đã tới nhà, không cần bị người yêu chọc cho đỏ mặt tía tai nữa.

Cố Di Gia chọc anh: "Vậy là mùa xuân năm sau à? Hay là mùa xuân năm sau nữa? Hoặc là mùa xuân của ba năm sau?"

Bây giờ thấy hai người về tới, đoàn trưởng Phong nào là cầm tay thử độ ấm, nào là đi múc nước cho người yêu rửa tay, Cố Minh Thành không biết nói gì nữa.

"Đoàn trưởng Phong, khi nào chúng ta kết hôn vậy?" Cố Di Gia cố ý hỏi: "Anh nói đợi thời tiết ấm hơn sẽ kết hôn, vậy là lúc nào nha?"

Cố Minh Thành: "..." Cậu ấy thật đúng là xem chỗ này như nhà mình.

Sao có thể không hâm mộ chứ? Nhưng dù anh có hâm mộ thì anh cũng không vội vàng kết hôn, thân thể của cô mới là quan trọng.

Đến nhà, Phong Lẫm thả người xuống rồi cầm lấy dù, anh nắm tay cô mới phát hiện bàn tay đã lạnh như băng, anh cau mày đi vào phòng bếp lấy nước ấm rồi đưa ra cho cô rửa tay.

Trong phòng bếp có một bếp lò nhỏ luôn đỏ lửa để cho người trong nhà trở về rửa tay.

Mấy người Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đã về nhà từ sớm, thấy hai người chưa về còn định đi tìm.

Đoàn trưởng Phong bị cô nói đến mức không có cách nào nên đành nói: "Thì là đợi thời tiết ấm áp hơn."

Lão Phong này đúng là không xem mình là người ngoài, không thèm để ý mà vẫn bận rộn trong nhà bọn họ.

Cố Di Gia dùng nước ấm rửa tay xong thì tay ấm hơn nhiều, cô bị Phong Lẫm đuổi về phòng mình.

Hôm nay anh cũng không có việc gì nên cùng cô ngồi nói chuyện ở trong phòng.

Đoàn trưởng Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận