Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 371: Đoàn Trưởng Phong Đi Làm Nhiệm Vụ 1

Sau Tết, ai cần đi thì đi làm, ai phải đi học thì đi học, bỗng nhiên, ban ngày ở khu nhà tập thể trở nên yên tĩnh như cũ.

Mùa xuân đến, mọi thứ cũng theo đó mà hồi phục, thời tiết bắt đầu dần ấm hơn.

Nhưng đối với Cố Di Gia, thời tiết này vẫn còn lạnh lẽo, nhất là khi tuyết rơi, cái lạnh như thấm vào tận xương tủy, khiến cô không thích ra ngoài hơn.

Lúc này, Cố Di Gia nghe nói đoàn trưởng Phong sẽ đi làm nhiệm vụ.

Cô đang ăn thì đột nhiên nghe được tin này, hiển nhiên cô không còn thấy ngon miệng mấy nữa, cô hỏi: "Khi nào anh đi?"

Phong Lẫm nói: "Sáng sớm mai đi rồi."

Cố Di Gia "Ồ" một tiếng rồi cúi đầu ăn tiếp, chỉ là thấy dáng vẻ lơ đãng của cô, biết lúc này lúc này cô không hề để tâm vào việc ăn uống.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành liếc nhìn nhau nhưng không nói gì.

Anh gọi tên cô, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.

"Không biết." Phong Lẫm lắc đầu, không nói nhiều.

Cố Di Gia ngồi trong phòng ngơ ngác, nhìn thấy anh đi vào, cô cũng không nói gì, im lặng nhìn anh.

Cuối cùng, vẫn là Cố Di Gia hỏi trước: "Nhiệm vụ sẽ kéo dài bao lâu?"

Phong Lẫm cũng không chần chừ mà đuổi theo.

"Không sao đâu." Cố Di Gia thản nhiên nói: "Em cũng không cần làm gì cả."

Là quân nhân, là người nhà của quân nhân, họ đã sớm quen với loại chuyện này, đây cũng là trách nhiệm của quân nhân.

Cố Di Gia cũng biết phân biệt phải trái, có một số việc không nên hỏi, yêu cầu phải bảo mật, vì vậy cô nói: "Em có thể chuẩn bị cho anh vài thứ được không? Việc này chắc không sao đâu hả?"

Cố Minh Thành nhìn thấy, cũng không nói được gì.

Ăn cơm xong, sắc trời đã tối, Cố Di Gia trở về phòng.

Mỗi khi tâm trạng cô không tốt, anh đều cảm thấy bối rối, nhất là khi anh là người khiến cô khó chịu, thì lại càng không biết phải làm sao.

Cố Di Gia thấy anh câm nín, cười lớn: "Thật ra không có chuyện gì, em chỉ chuẩn bị đồ ăn cho anh thôi, đừng để bụng đói."

Nhìn đôi mắt đen trắng trong suốt đó, trong lòng Phong Lẫm thấy nóng bừng, anh ngồi xuống trước mặt cô, nắm lấy bàn tay không còn ấm của cô, gọi: "Gia Gia..."

Thật ra cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, biết rằng những người lính như họ thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ.

Phong Lẫm gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, nói: "Anh không muốn em mệt."

Đoàn trưởng Phong: "..."

Cố Di Gia tựa vào trong ngực anh, ngửi mùi hương trên người anh, mùi hương nam tính khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn.

Trên đời này sao lại có người khiến anh thích nhiều đến như vậy?

Phong Lẫm: "..."

Khóe môi Phong Lẫm hơi nhếch lên, không kìm được tình cảm trong lòng, anh vòng tay ôm lấy cô.

Phong Lẫm không nói gì, vành tai hơi ửng đỏ, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.

Chỉ là giờ họ đang yêu nhau, tình yêu đương lúc mặn nồng, nên nếu một ngày không gặp nhau thì hai người sẽ không tránh khỏi việc nhớ nhau. Vì vậy, phản ứng của cô có hơi lớn, phải mất một thời gian để cô chấp nhận việc này.

Cô vòng tay ôm lại anh thì thầm: "Anh phải chú ý an toàn."

Phong Lẫm khẽ ừm một tiếng, tiếng nói vang lên bên tai cô, giống như tiếng thì thầm khàn khàn của một người đàn ông.

Cố Di Gia thấy vành tai hơi nóng, nhưng cô không nỡ rời khỏi vòng tay anh, thậm chí còn chui cả người mình vào trong ngực anh, lập tức ngồi lên đùi anh.

Cô gái trong vòng tay anh, bất kể cô trầm tính, nghịch ngợm, tủi thân, tự tin, tươi sáng... Dù cô như thế nào anh cũng rất thích.

Người đàn ông cứng đờ, ôm chặt lấy cô.

Tuy rằng trước đây anh đã từng ôm cô vào lòng, nhưng chưa bao giờ gần gũi như vậy, cô nhỏ người, như thể đang nằm trong vòng tay anh, vừa khít không có gì thay thế được.

Cố Di Gia ghé sát vào tai anh, nhịn không được hỏi: "Có gặp nguy hiểm hay không?"

Có những lúc thậm chí anh còn thấy mình thích cô nhiều đến mức không biết phải làm sao với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận