Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 91: Thịt Xào Măng 2

Ăn sáng xong, Triệu Mạn Lệ đưa hai con đi học rồi quay về đi làm.

Chị ấy làm việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, hôm nay là thứ hai nên phải đi làm.

Trần Ngải Phương cũng chuẩn bị đưa con trai về công xã.

Hôm qua không biết chuyện như thế nào, cô ấy đã nhờ Hoàng Bình Bình nói với đại đội trưởng một tiếng.

Hôm nay họ không thể đến lớp buổi sáng, tin tưởng đại đội trưởng sẽ cho người đến trường học xin nghỉ giúp, không chỉ cô ấy cần xin nghỉ phép mà con trai cô ấy cũng cần xin nghỉ phép.

Trần Ngải Phương nói với cô em chồng: "Gia Gia, sau khi chị tan làm sẽ lên thị trấn để gửi quần áo cho hai người."

Rồi lại dặn dò con gái phải nghe lời cô út, phải chăm sóc cô út thật tốt.

"Mẹ yên tâm, cô út cứ để con lo, con sẽ chăm sóc cô út thật tốt!" Bảo Hoa vỗ ngực như bà cụ non.

Cố Di Gia không nằm lâu, cô từ từ ngồi dậy thay quần áo rồi ra khỏi phòng.

Triệu Mạn Lệ bưng rau xào từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Cố Di Gia, chị ấy bèn quan tâm hỏi: "Gia Gia, em dậy rồi sao, có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Đến khi cô tỉnh dậy đã là buổi trưa.

Ba đứa nhóc đọc truyện say mê nên không phát hiện Cố Di Gia đã ra ngoài.

Bảo Hoa nói: "Cô út đi nghỉ ngơi đi ạ, con trông cô, cô không được chạy lung tung đâu đó."

Thực sự đáng sợ.

Triệu Mạn Lê nhìn mà vui, chị ấy sờ đầu Bảo Hoa: "Bảo Hoa của chúng ta giỏi quá."

Chị ấy nhìn một lúc, nhận ra sắc mặt của cô đã tốt hơn lúc sáng.

Cố Di Gia bất lực đành đồng ý, bước chân trống rỗng trở về phòng, cô nằm xuống giường một cách chậm rãi, một lúc sau mới vào giấc.

Sau khi người đi làm và người đi học không còn ở nhà, căn nhà nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Hai anh em Ngụy Bảo Châu đang đọc truyện tranh ngắn ở phòng khách, Bảo Hoa cũng đi qua, cùng hai anh em đọc truyện đến là say sưa.

Cố Di Gia mỉm cười với chị ấy: "Cảm ơn chị dâu quan tâm, em ngủ một lát thấy tốt hơn nhiều rồi ạ."

Bên ngoài có tiếng nói chuyện ríu rít, tuy đã cố gắng đè nén nhưng Cố Di Gia vẫn nghe thấy, là hai anh em Ngụy Bảo Hoa, Ngụy Bảo Châu đi học về.

Cô không dám lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa, cũng không quan tâm đến việc khách sáo hay không khi ở nhà người khác, cô ép buộc bản thân nghỉ ngơi, bây giờ tinh thần thực sự đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc sáng mặt cô trông nhợt nhạt, tinh thần uể oải, chị ấy sợ rằng giây sau cô sẽ ngã xuống.

Trước kia biết sức khỏe cô không được tốt nhưng không tốt như thế nào thì không biết, chỉ khi sống cùng cô mới cảm nhận được.

Cậu bé nhìn sang, thấy em gái đang che miệng nhìn mình cười, cậu bỗng dưng muốn quăng cô bé ra ngoài, không nhận đứa em gái này nữa.

"Cô khỏe hơn rồi, cảm ơn Bảo Châu." Cố Di Gia cười rồi nói với Ngụy Bảo Hoa đang nhìn với ánh mắt quan tâm: "Cảm ơn Bảo Hoa nữa."

Hai anh em Ngụy Bảo Hoa nhanh chóng hứa sẽ ngủ trưa.

Ba đứa trẻ nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách cũng nhìn sang.

"Đánh ai thế?" Ngụy Bảo Châu tò mò hỏi.

Triệu Mạn Lệ nghe xong bèn giục cô đi rửa mặt, sắp tới giờ cơm trưa rồi, chị ấy vẫn nhắc đi nhắc lại rằng cô phải ăn nhiều lên, bổ sung dinh dưỡng, có như thế thì mới khỏe được.

Triệu Mạn Lệ nấu xong cơm trưa, gọi đám trẻ con vào ăn.

Ngụy Bảo Châu lập tức nổi giận: "Quá đáng thật, ai mà lại xấu xa bắt nạt cô út vậy chứ! Cô út xinh đẹp như vậy mà họ cũng dám bắt nạt, họ không còn là người nữa rồi!"

Bảo Hoa nói: "Đánh đám người xấu dám bắt nạt cô út!"

Khi Cố Di Gia rửa mặt xong, Ngụy Bảo Châu kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: "Cô út ơi, cô khỏe hơn chưa ạ?"

Bảo Hoa khó hiểu hỏi: "Chị Bảo Châu, thịt xào măng không ngon hay sao ạ? Có thịt mà, ngon biết bao."

Ngụy Bảo Châu bất lực nhìn cô bé, sau đó ngưỡng mộ nói: "Em gái Bảo Hoa, cha mẹ em rất thương các em, sẽ không động tay động chân với các em đúng không? Ôi chao, chị muốn đổi mẹ với em ghê, nhìn cô Trần không giống một người mẹ có thể đánh con cái!"

"Không có đâu ạ." Bảo Hoa lớn tiếng: "Nếu em và anh trai em làm sai chuyện gì đó, mẹ cũng sẽ đánh bọn em! Nhưng ít khi bọn em làm sai, bình thường đều là mẹ em đánh người khác."

Ngụy Bảo Hoa cười thẹn thùng, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Việc ở cục công an bận lắm, cha không có thời gian, lát nữa mẹ sẽ mang cơm cho cha con." Triệu Mạn Lệ lấy hộp cơm bằng nhôm, lấy một ít thức ăn cho cục trưởng Ngụy, nói: "Lát nữa ăn xong, mấy đứa chỉ được chơi mười phút thôi, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ cho mẹ, mẹ về mà thấy đứa nào còn thức thì cứ chờ ăn thịt xào măng đi."

Ngụy Bảo Châu nhìn ra phía cửa hỏi: "Mẹ ơi, hôm nay cha không về ăn trưa ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận