Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 685: Bị Ném Phân Lên Người 2

Trong trường học của bộ đội, bình thường học sinh đều ăn cơm trưa trong trường rồi nghỉ ngơi, nhưng cũng có một vài gia đình tương đối cưng chiều con, lo con ở trường ăn không ngon nên đặc biệt kêu bọn họ buổi trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều quay lại trường học.

Đối với việc này trường học cũng không ép buộc.

Đứa nhỏ nào muốn ăn cơm trưa ở trường, buổi sáng lúc đi học có thể báo cáo lại cho giáo viên, giáo viên thống kê xem buổi trưa sẽ có bao nhiêu học sinh ăn cơm ở trường.

Sáng hôm nay, khi giáo viên điểm danh sĩ số, đám người Bảo Hoa và Tam Hoa báo rằng buổi trưa hôm nay bọn chúng sẽ về nhà ăn trưa.

"Sao hôm nay mấy con đều về nhà ăn trưa cả thế?" Giáo viên cười hỏi.

Mấy đứa nhỏ hoảng hốt, có chút chột dạ, may mà giáo viên đang cúi đầu kiểm kê sĩ số, không nhìn thấy, nếu không thì bọn nhỏ chắc chắn sẽ bị lộ.

Bảo Hoa híp mắt cười nói: "Thưa thầy, hôm nay bọn con hẹn nhau buổi trưa đi xem ao cá, sau đó sẽ về nhà nghỉ trưa."

"Các con nhìn gì trong ao cá?"

Bảo Hoa nhẹ nhàng nói: "Hôm nay bọn cháu không ăn trưa ở trường, bọn cháu muốn về nhà ăn cơm."

Bảo Hoa sắp xếp: "Vậy được rồi, Nhị Cẩu tới cửa lớn khu nhà tập thể trông coi, nếu thấy cô ta về thì lập tức báo cáo."

Tiết cuối cùng của buổi sáng, sau khi tiếng chuông tan học vang lên không lâu, Bảo Hoa và đám trẻ đã tụ tập ở trước cửa trường học cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt bác bảo vệ.

"Cô út tớ còn chưa về tới nhà."

Vì thế giáo viên căn dặn bọn nhỏ có thể đi xem nhưng tuyệt đối không được xuống nước chơi, phải chú ý an toàn.

Chu Vệ Tinh à lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng thất vọng: "Sao cô ta còn chưa quay về chứ?"

"Bọn con nhìn thử xem nòng nọc nhỏ trong ao cá có lớn thành con nhái không."

"Vậy bọn tớ thì sao?" Chu Vệ Tinh hỏi.

Bảo Hoa vâng vâng dạ dạ gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn, ai không biết rõ tình hình thì tuyệt đối sẽ cho rằng cô bé là một đứa trẻ ngoan.

Giáo viên nhìn bọn nhỏ, không biết phải nói gì, nhưng cũng biết trẻ con luôn có trí tưởng tượng vô biên, không cho bọn nhỏ đi xem thử thì bọn nhỏ sẽ vô cùng tò mò.

Một đám nhỏ rầm rầm chạy về hướng khu nhà tập thể, sau khi về tới khu nhà tập thể, Tam Hoa về nhà nhìn tình hình trước rồi tới báo cáo với bọn nhỏ sau.

Sau đó Bảo Hoa cũng về nhà.

"Mấy đứa cháu buổi trưa không ở lại trường ăn cơm à?" Bác ấy cười ha hả hỏi, vẻ mặt hiền lành.

Trần Ngải Phương thấy con về nhà thì tò mò hỏi: "Sao hôm nay con lại về nhà ăn cơm?"

Bảo Hoa nhìn cậu bé như nhìn đứa ngốc: "Đương nhiên là về nhà ăn cơm rồi, ăn cơm no mới có tinh thần làm việc, cậu tính buổi chiều ôm bụng đói tới trường học à?"

Bảo Hoa chẳng để ý tới cậu bé, cô bé nói tất cả mọi người về nhà ăn cơm, sau đó quay qua dặn dò Nhị Cẩu rồi đưa cho cậu bé một cái bánh bao lớn mà buổi sáng cô bé cố tình giấu đi để cậu bé ăn lót dạ một chút.

Năng lượng của trẻ con quá dồi dào, suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài, không cho bọn nhỏ chạy ra ngoài thì bọn nhỏ cũng sẽ chơi đùa lung tung trong nhà, Trần Ngải Phương chẳng muốn ép cô bé nghỉ trưa, cứ để cô bé tự đi chơi.

Vừa nghe là biết đang ngụy biện, nhưng Trần Ngải Phương cũng mặc kệ cô bé, cô ấy sớm đã nhìn thấu cách hành xử của con gái mình. Lâu lâu con bé sẽ đột nhiên giữa trưa chạy về nhà ăn cơm, cơm nước xong thì chạy đi tìm bạn chơi, buổi chiều lại tới trường đi học.

Rất nhanh, một đám con nít đã tụ tập tại căn cứ bị mật của bọn chúng, trong miệng Chu Vệ Tinh còn đang nhai nuốt ba cái bánh ngô, vừa tới nơi cậu bé đã hỏi: "Người phụ nữ xấu kia về rồi à?"

Trần Ngải Phương không tin: "Không phải tuần trước con còn nói đầu bếp trong trường nấu cơm rất ngon sao?"

Sau đó không bao lâu, Tam Hoa cũng tới, cô bé thở hồng hộc mang tin tức tới cho bọn họ.

"Con nhớ cơm mẹ nấu, cơm tập thể của nhà trường ăn không ngon, toàn canh suông nước luộc, con chán rồi." Bảo Hoa lớn tiếng nói.

Bây giờ không có quan niệm con trẻ phải nghỉ trưa, người lớn trong nhà cũng không có thời gian trông coi bọn nhỏ, cho nên buổi trưa mấy đứa nhỏ đều dùng để chơi.

Nghe cô bé nói thế, trên mặt bọn nhỏ đầy vẻ thất vọng.

"Lúc nãy ở nhà ăn cơm, tớ trùng hợp nghe thấy bà nội đang mắng cô út, nói cô út cầm tiền đi rồi, đoán chừng sẽ ở lại trong thị trấn chơi cả ngày luôn."

Bảo Hoa cười khì khì: "Tuần trước là tuần trước, tuần này khác mà."

Bảo Hoa lắc đầu, nhíu mày nói: "Tớ vừa hỏi Nhị Cẩu, cậu ấy nói vẫn luôn canh giữ ở cửa khu nhà tập thể nhưng không thấy người đâu."

Chu Vệ Tinh ngớ người: "Sao người phụ nữ xấu kia lại đi lâu như thế chứ?"

"Đúng thế!" Những đứa trẻ khác nhốn nháo phụ họa, bọn trẻ có chút bất mãn, bọn nó đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, ai mà ngờ được cô ta lại không quay về.

Muốn nói cô bé ngủ trưa? Hoàn toàn không cách nào cả, có ngủ hay không đều do chính cô bé quyết định.

Trần Ngải Phương chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Sau khi cơm nước xong, Bảo Hoa đeo cặp xách, ra ngoài chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận