Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 824: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 4

Tần Mộng Kiều không biết nên phản bác những lời anh ấy nói thế nào.

"Cũng không ít đồng chí nữ thích anh mà, anh yên tâm, nếu như em ly hôn với anh thì họ sẽ rất vui vẻ đến tìm anh và đồng ý kết hôn với anh thôi." Cô ấy nghiến răng: "Còn em thì cũng không tái hôn nhanh như thế đâu."

Du Phong lập tức điên lên: "Vậy là em vẫn muốn tái hôn hả?"

Tần Mộng Kiều lạnh lùng nhìn anh ấy: "Anh tức gì chứ?" Cô ấy còn không tức vì chuyện anh cưới thêm vợ, sao anh ấy lại tức vì chuyện cô tái giá chứ?

Du Phong tức đến nỗi không biết nói gì, nếu như không phải trong toa xe còn có người ngoài thì anh ấy đã muốn nhảy dựng lên cãi nhau với cô ấy rồi... Không được không được, tối qua hai người họ đã cãi nhau rồi, không thể cãi nữa.

Cuối cùng anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Dù sao anh cũng không ly hôn đâu!"

Tần Mộng Kiều nhìn anh ấy, gương mặt này quá thu hút người khác, từ nhỏ đến không biết đã trêu ghẹo bao nhiêu đồng chí nữ rồi.

Hai người hạ thấp giọng nói chuyện với nhau, Cố Di Gia không nghe rõ hai người họ đang nói gì, chỉ có cảm giác hình như hai người họ đang cãi nhau, còn tai Phong Lẫm rất thính nên có thể nghe được rất rõ ràng.

Tốc độ ăn cơm của Phong Lẫm rất nhanh, hai người Du Phong còn chưa ăn được một nửa thì anh đã ăn xong rồi, sau đó anh cầm hộp đến nhà vệ sinh rửa sạch để trả cho người ta.

Tần Mộng Kiều đã ăn hết hộp cơm trước mặt mình nhưng vẫn thấy anh ấy đang ăn từ từ thì không nhịn nổi nữa nói: "Anh ăn nhanh lên đi."

Từ đó, có thể thấy đúng là Du Phong rất có mắt nhìn, đã về quê rồi mà còn có thể sống tốt như thế.

Du Phong và Tần Mộng Kiều ăn khá chậm, đặc biệt là Du Phong, trông rất giống người kén ăn.

Cô chỉ ăn được một góc nhỏ cơm, mặc dù đã nhiều hơn bình thường nhưng khẩu phần ăn này vẫn ít như mèo ăn vậy, anh không hài lòng.

Du Phong lùa luôn muỗng cơm cuối cùng thì cầm hai hộp nhôm tung tăng chạy khỏi đó, để lại một mình Tần Mộng Kiều ngồi đó tức muốn chết.

Nhưng anh lại không có hứng thú với chuyện của người khác nên xem như không nghe thấy gì.

Du Phong vừa cố ăn nhanh hơn vừa lẩm bẩm: "Quả nhiên cơm trên tàu hỏa không ngon chút nào, may là mình đã nhờ thím Thường làm cho một ít xốt nấm... Kiều Kiều, em đừng ăn nhanh như thế, không tốt cho dạ dày đâu. Còn nữa Kiều Kiều à, em ăn nhiều thật đấy, may là bây giờ anh biết lái máy cày, tháng nào cũng có tiền lương, giúp người ta sửa máy cày cũng có thể kiếm được tiền nên mới nuôi nổi em đấy."

"Em no thật rồi." Cố Di Gia sờ lên bụng: "Lúc nãy em ăn quá nhiều đồ ăn vặt nên thật sự không thấy đói." Cô lấy khăn lau đi vết dầu mỡ dính trên khóe miệng: "Nhưng xốt nấm này đúng là ngon thật, đợi sau này chị dâu có thời gian thì em sẽ nhờ chị ấy làm một ít, ăn kèm với cơm hay mì cũng đều rất ngon."

Phong Lẫm thấy Cố Di Gia ngừng đũa thì cố gắng dỗ dành: "Hay là em ăn thêm chút đi?"

Loại hộp nhôm này bên tàu hỏa sẽ phải thu lại hết.

Lúc này cô ấy thấy tức Du Phong hơn nữa, cô ấy thấy mình bị mất mặt như thế cũng đều do anh ấy hại, vì thế chỉ biết cứng đờ người nói: "Ngại quá, làm phiền đến cô rồi..."

Chẳng trách một cậu ấm như anh ấy mà lại có thể sống thoải mái ở vùng nông thôn như vậy.

"Không sao." Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Ra ngoài thì mọi người nên thông cảm cho nhau mà."

Tần Mộng Kiều siết chặt tay thành nắm đấm: "Du Phong!!" Ai ăn nhiều chứ?

Tần Mộng Kiều nghiến chặt răng, vừa nhìn lên thì thấy Cố Di Gia ngồi đối diện đang uống nước thì lập tức thấy xấu hổ.

Nếu như ở tương lai thì còn có điện thoại, máy tính các thứ, cho dù có ngồi cả ngày trời thì cô cũng ngồi được.

Nghe nói bụng cô no căng thì anh mới đưa tay ra xoa bụng cho cô.

Phong Lẫm ngồi xuống hỏi Cố Di Gia có muốn ngủ trưa một giấc không, cô thấy bụng mình vẫn còn hơi no, làm sao có thể nằm xuống được chứ.

Không lâu sau hai người đàn ông đi trả hộp cơm đã lần lượt trở về.

"Ngồi tàu hỏa quá chán rồi." Cô khẽ oán trách.

Cô không nghĩ hai người họ làm ồn đến mình, ngược lại còn thấy cách hai người họ trao đổi và ở cạnh nhau rất thú vị, mặc dù đúng là cãi nhau thật nhưng cũng biết giữ chừng mực.

Nhưng lúc này đừng nói là điện thoại hay máy tính, ngay cả quyển sách để giết thời gian cũng không có nhiều loại, những thứ có thể đọc thì cô không muốn đọc, những thứ không thể đọc thì cô tuyệt đối không được lấy ra.

Phong Lẫm suy nghĩ một lúc nói: "Chỉ có ba ngày thôi, em ngủ nhiều chút thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận