Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 343: Anh Cả Và Đoàn Trưởng Phong Đã Về 4

Cố Di Gia quyết định tạm thời tin tưởng anh, thấy anh đã ăn xong mì cô hỏi: "Anh no chưa? Có muốn ăn thêm ít mì nữa không?"

Mặc dù cô đã nấu không ít, cô cũng không quên những người tham gia quân đội đều có dạ dày lớn, với lại bọn họ ở bên ngoài làm việc nhiều ngày nên chắc chắn không thể ăn uống tốt được.

"Anh no rồi." Phong Lẫm giữ cô lại không để cô làm việc.

Vì vậy Cố Di Gia cũng ngồi lại, cô nhìn mặt anh thì phát hiện mặc dù đoàn trưởng Phong đã làm việc ở ngoài trời nhiều ngày nhưng chỉ có làn da hơi khô chứ không có gì ảnh hưởng đến sắc đẹp của anh, nhìn anh vẫn đẹp trai như cũ.

Khác biệt hoàn toàn với bộ dạng nhếch nhác của anh trai cô, cũng không biết là sắc đẹp trời cho hay là anh đã rửa mặt sau khi trở về.

Phong Lẫm cứ nắm tay cô không buông, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay cô, rõ ràng là cô đang ngồi trước đống lửa nhưng lòng bàn tay vẫn không hề ấm.

"Gia Gia, em có lạnh không?" Anh nhỏ giọng hỏi.

"Em không lạnh, ở bên cạnh lò sưởi ấm lắm." Cố Di Gia cười nói: "Mấy hôm nay, em với Bảo Hoa, Bảo Sơn không có việc gì làm vào ban ngày thì toàn ngồi trước lò sưởi để sưởi ấm, tiết kiệm rất nhiều củi lửa so với giường đất* nữa."

Hai người vừa ăn quýt nướng vừa trò chuyện, đa số là Cố Di Gia hỏi còn anh trả lời, nội dung câu hỏi là về chuyến đi vào núi cứu viện vừa rồi.

Mặc dù Cố Di Gia còn nhiều thứ muốn nói với Phong Lẫm nhưng nhìn thấy tơ máu trong mắt anh thì cô vẫn giục anh về nhà nghỉ ngơi.

Mấy trái cây này cũng là đoàn trưởng Phong đưa tới lúc trước, bởi vì trời lạnh nên không dễ bị hư, có thể ăn từ từ.

Tất cả mọi người đều còn sống, thật sự rất tốt.

Anh lột vỏ rồi tách một múi đã được nướng mềm đút cho cô, Cố Di Gia há miệng ăn, mặc dù quýt chua đến nỗi khiến cô cau mày lại nhưng vẫn nuốt xuống.

Biết ở đây có người đang đợi anh, cảm xúc như vậy rất khó để miêu tả, anh không thể khống chế cảm xúc muốn tới đây, muốn gặp cô.

*Giường đất hay còn gọi là giường lò, đây là kiểu giường ở phương Bắc của Trung Quốc

"Lần sau anh không cần tới đây như này đâu, anh cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi tới sau cũng được." Cô dặn dò: "Anh có thể nhờ người chuyển lời cho em biết là anh về nhà bình an là tốt rồi."

Mùa đông có rất ít loại rau củ và trái cây, các loại quả mọng nước có thể bổ sung lại vitamin bị thiếu, mặc dù chua cũng phải ăn.

Thấy quả quýt đã nguội hơn, cô giơ tay định cầm nhưng Phong Lẫm đã nhanh tay với lấy.

Phong Lẫm kể lại sơ sơ câu chuyện, biết được những người dân bị vây lại đều được cứu ra, nhờ sự cứu viện kịp thời nên các thôn dân đều không có chuyện gì, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.

Nhưng thời điểm cô mở cửa ra, anh cực kỳ vui sướng.

"Anh cũng ăn đi." Cố Di Gia nói với anh.

Cố Di Gia tiễn anh ra ngoài thì cũng đã muộn rồi, sau đó cô cũng về phòng nghỉ ngơi.

Phong Lẫm ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng vẫn nghĩ nếu có lần sau anh sẽ tiếp tục tới đây gặp cô trước.

Nếu vừa rồi cô không ra mở cửa thì anh cũng không biết bản thân có nên gõ cửa hay không.

"Cho cha của đoàn trưởng Phong ạ." Cố Di Gia nói chuyện nhưng không ngẩng đầu lên.

Đến giữa trưa, Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương về nhà thì khăn quàng cổ cũng đã được đan gần xong.

Gần đây Cố Di Gia không có việc gì nên toàn ngồi một chỗ đan len, tiền mua len cũng tốn không ít.

Cố Di Gia nhìn thời tiết bên ngoài không tệ nên muốn ra ngoài một chút, cô muốn ngắm cảnh tuyết một lúc rồi quay về phòng ngồi trước lò sưởi đan khăn quàng cổ.

Cái này làm cho cô thấy hơi xấu hổ, vậy nên cô chỉ có thể làm nhiều thứ hơn gửi cho bọn họ, cũng xem như bày tỏ tấm lòng.

Hôm sau tỉnh giấc, mọi người trong nhà đã đi làm, hai đứa bé cũng tới trường, chỉ còn một mình cô.

Cố Minh Thành: "..."

Trần Ngải Phương phụt một cái rồi cười thành tiếng, nhìn thấy ánh mắt u oán của lão Cố chuyển qua thì cô ấy quay đầu đi, không để ý đến anh ấy nữa.

Gia Gia cũng đâu phải không đan áo len, khăn quàng cổ và găng tay cho anh ấy đâu, anh ấy còn cố tình ghen tị mỗi lần thấy Gia Gia đan gì đó cho đoàn trưởng Phong.

Khăn quàng cổ có màu xanh da trời, nhìn qua cũng biết là làm cho đàn ông.

Đương nhiên những sợi len này đều do đoàn trưởng Phong mua, lúc anh lên thị trấn thì tiện thể mang về.

Cố Di Gia quyết định đan cho cha mẹ của đoàn trưởng Phong một cái áo len giữ ấm, khăn lông và găng tay gì đó nữa.

Dù sao hiện giờ cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hiếu thuận với phụ huynh là chuyện nên làm, đương nhiên cái này cũng là vì mẹ của đoàn trưởng Phong gửi cho cô rất nhiều đồ, cô cũng không thể chỉ nhận mà không biếu lại.

Cố Minh Thành hơi ghen tị nói: "Gia Gia, khăn quàng cổ này em đan cho ai thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận