Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 963: Bạn Cùng Trường 4

Trên mặt Trần Ngải Phương cũng nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất tự hào.

Chẳng có bậc cha mẹ nào lại không thích con mình được mọi người ngợi khen, nhưng mà ngoài mặt cô ấy vẫn khiêm tốn đáp lại.

Mọi người đang nói chuyện thì nhà họ Phong có khách đến.

Người bước vào chính là Du Phong và Tần Mộng Kiều, hai người nhiệt tình chào hỏi mọi người.

Tần Mộng Kiều ngồi bên cạnh Cố Di Gia, vui vẻ nói: "Gia Gia, cuối cùng cô cũng tới thủ đô rồi!"

"Hai người trở lại thủ đô khi nào?" Cố Di Gia cười hỏi.

"Tôi trở về từ năm trước, vẫn luôn chờ cô trở về đó."

Tần Mộng Kiều và Du Phong cũng tham gia thi đại học, cùng thi đậu vào Đại học Thủ đô.

Kể từ khi anh ấy và Tần Mộng Kiều kết hôn đến bây giờ vẫn còn chưa có con đó.

Tần Mộng Kiều cũng nhìn chằm chằm Tiểu Nguyên Bảo, nhớ tới vừa rồi cô ấy tới đây, mọi người trong khu tập thể đều đang nói về chuyện con trai út và con dâu của tư lệnh Phong vậy mà đã sinh con từ lâu.

Khi biết được nhóm người Cố Di Gia trở về, hai người bọn họ đến cơm cũng chưa ăn đã đến đây.

Anh không nỡ để vợ mang bụng bầu đi học.

Có thể nói, Tần Mộng Kiều và Du Phong nộp đơn thi vào trường Đại học Thủ Đô cũng là do Cố Di Gia.

Du Phong và Tần Mộng Kiều ngẩn người, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, họ đã trở về thủ đô vào năm trước và chờ trường đại học khai giảng, đồng thời cũng chờ Cố Di Gia trở về.

Cô ấy kích động nói: "Gia Gia, cô sinh con bao lâu rồi? Sao không nói cho chúng tôi biết?"

May mắn là bọn họ thi cũng không tệ, có thể trúng tuyển vào Đại học Thủ Đô.

Hai năm qua, Tần Mộng Kiều và Cố Di Gia thường xuyên trao đổi thư từ, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, Tần Mộng Kiều cũng viết thư cho Cố Di Gia, sau đó xác nhận với nhau muốn thi vào trường đại học.

Không phải là không muốn có con, mà là anh ấy cảm thấy mình vẫn còn là một bé cưng, muốn trải qua thế giới hai người thêm vài năm nữa cùng với Tần Mộng Kiều. Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng kỳ thi tuyển sinh đại học lại được khôi phục, cho nên cũng không thể sinh con sớm như vậy.

Cố Di Gia cười ha ha: "Có gì lạ đâu? Chúng tôi đều giống mẹ tôi, gen của mẹ tôi quá mạnh, đều di truyền hết cho chúng tôi cho nên nhìn chúng tôi ai cũng giống nhau."

Du Phong nhìn thấy Phong Bắc Thần đang chơi cùng Tiểu Nguyên Bảo, giật nảy mình: "Chao ôi, đây là con của đoàn trưởng Phong và đồng chí Cố à? Đứa bé đã lớn như vậy rồi!"

Mặc dù Tiểu Nguyên Bảo không phải là con của Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong, nhưng mà hai người Tần Mộng Kiều vẫn chuẩn bị bao lì xì cho thằng bé làm quà gặp mặt.

Cố Di Gia bất đắc dĩ nói: "Không phải là con của tôi, là con của anh trai và chị dâu tôi. Biệt danh của nó là Nguyên Bảo, tên thật là Cố Tri Thư."

"Thằng bé giống cô như vậy thế nhưng lại không phải là do cô sinh sao?"

Du Phong sửa miệng: "Vậy thì chúng ta đều là bạn cùng trường!"

Du Phong khoác vai thiếu niên như một người anh tốt: "Mặc dù cháu là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng trong lòng chú cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhận lấy đi!" Sau đó nhớ đến cái gì, lại cười ha hả: "Ôi, không ngờ sau này chúng ta lại là bạn học, thật là thú vị."

Bảo Sơn đỏ mặt: "Không cần ạ, cháu đã lớn rồi..."

Đây là quà gặp mặt và cũng coi như là tặng bù tiền mừng tuổi năm mới, quan hệ hai nhà tốt nên nhất định phải tặng quà gặp mặt.

Phong Bắc Thần nói: "Chú Du, cái này chú sai rồi, chú là khoa Tài chính, còn Bảo Sơn lại là khoa Vật lý, hai người không học cùng một khoa." Sau đó cô ấy lại cười ôm lấy Cố Di Gia và Tần Mộng Kiều: "Chúng ta thì không giống thế, ba người chúng ta đều là khoa Ngoại ngữ, đến lúc đó cháu và thím út mới là bạn học đây nè."

Họ cũng có chuẩn bị sẵn cho Bảo Sơn và Bảo Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận