Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 858: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 3

"Anh, anh không có lấy em làm bia đỡ đạn! Đúng là chuyện lần đó anh xử lý không ổn thỏa, hại em chỉ có thể vội vàng kết hôn với anh, không thể cho em một hôn lễ tốt... Nhưng anh thật sự chỉ muốn lấy em thôi, từ nhỏ tới lớn anh lúc nào anh cũng chạy theo em cả, chẳng lẽ em không nhận ra anh thích em sao?"

"Không nhận ra!" Tần Mộng Kiều nói như chém đinh chặt sắt.

Ai lại nghĩ tới tên nhóc thường xuyên chọc tức mình lại thích mình chứ?

Tần Mộng Kiều là người có quan niệm rất truyền thống, cô ấy cảm thấy nếu kết hôn thì đều nên là nam lớn nữ nhỏ, anh ấy nhỏ hơn cô ấy một tuổi, từ trước tới giờ Du Phong đều không phải đối tượng mà cô ấy sẽ chọn để lấy làm chồng.

Hơn nữa làm gì có ai giống anh ấy, thích người ta nên chọc tức người ta chứ hả?

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy bị anh ấy chọc tức vô số lần, thậm chí còn bị anh trêu ghẹo nữa.

Lần này tới lượt Du Phong oán trách: "Em cho rằng anh không muốn yêu đương với em theo cách tốt đẹp sao? Đó là do chính em rất vụng về đấy, anh đã ám chỉ rõ ràng nhiều lần như thế rồi, nhưng em chẳng có chút phản ứng nào, cũng không hề xem anh là đối tượng yêu đương! Anh còn đuổi theo em về nông thôn đấy, em tưởng rằng anh tò mò về nông thôn lắm, muốn xuống đó chơi sao..."

Lúc nói câu cuối trong lòng Du Phong vô cùng oán giận, tức giận đầu óc cô ấy chậm chạp, tức giận sự cố chấp và bướng bỉnh của cô ấy.

Nếu anh ấy sinh sớm hơn cô ấy một ngày, thì Tần Mộng Kiều sẽ không cảm thấy tuổi anh ấy còn nhỏ, xem những lời anh ấy nói như gió thoảng qua tai, từ trước tới giờ mắt đều không nhìn vào anh ấy.

Du Phong cười lạnh: "Anh có không ít chị ruột, ai lại tự đi tìm cho mình một người chị không có quan hệ máu mủ để quản lý mình chứ? Anh là đứa ngốc à?"

Du Phong trợn mắt nhìn cô ấy: "Một tuổi mà tính là lớn gì hả! Nếu không phải thời gian không thể quay ngược lại thì anh chỉ hận không thể nói mẹ nhanh chóng sinh anh ra, lớn hơn em một ngày cũng tốt nữa, nếu thế thì em sẽ không cảm thấy anh nói thích em chỉ là nói giỡn!"

Trước kia Du Phong cũng đã rất nhiều lần nói thích cô ấy, nhưng cô ấy cho rằng anh ấy chỉ xem cô ấy là chị gái, là kiểu em trai yêu thích chị gái, làm gì có ai để tâm tới mấy lời đó?

Cô ấy mở to mắt: "Anh còn chửi thề à?" Chẳng lẽ mới xuống nông thôn hai năm mà anh ấy đã nhiễm mấy thói quen không tốt của một vài tên du côn ở nông thôn rồi sao?

Khoảng thời gian này hai người họ thỉnh thoảng lại ầm ĩ với nhau, thật ra cũng không có chuyện gì khác ngoài chuyện ly hôn.

Mặt Tần Mộng Kiều cứng đờ: "Em cho rằng anh đang nói đùa, dù sao anh cũng thích chọc em lắm mà... Còn nữa, em còn lớn tuổi hơn anh..."

Tần Mộng Kiều không có lời nào để nói.

Đúng vậy, Du Phong thường hay giao du rất tốt với mấy tên du côn ở nông thôn. Lúc trước nếu không phải nhờ một tên du côn nào đó mật báo thì e rằng anh ấy sẽ thật sự bị đồng chí nữ dọa nhảy sông quấn lấy, bị ép phải kết hôn với đối phương.

"Lớn cái rắm!"

Vẻ mặt Tần Mộng Kiều hơi ngẩn ra.

Thật ra không phải bọn họ không giải thích, nhưng lại chẳng ai tin cả.

Trong lòng Du Phong rất tức giận, tức giận sao bản thân lại sinh trễ hơn cô ấy một năm cơ chứ?

Tần Mộng Kiều không rõ rốt cuộc cô ấy đã làm gì để mọi người đều cảm thấy cô ấy là người độc ác như vậy? Khiến mọi người cảm thấy nhất định là cô ấy đã lừa gạt Du Phong? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ấy là cháu trai của lão tướng quân sao? Nhưng nhà cô ấy cũng không kém mấy mà.

Cô ấy không chỉ không có lời nào để nói mà thậm chí còn không biết nên có vẻ mặt thế nào.

Tần Mộng Kiều muốn ly hôn, không muốn để người khác cảm thấy cô ấy là người phụ nữ độc ác, tính kế anh ấy, ép anh ấy cưới cô ấy.

Một lúc lâu sau, Du Phong lau mặt, cố gắng khiến tâm tình bình tĩnh lại, hơi khó chịu nói: "Kiều Kiều, anh không muốn cãi nhau với em nữa, chúng ta làm hòa được không! Em đừng về nhà ngoại, cũng đừng nghe lời cha mẹ em nói, người sẽ sống với em về sau là anh, em nên nghe lời anh mới đúng chứ."

Trong lòng Tần Mộng Kiều cũng rất khó chịu: "Nhưng đó là cha mẹ em..."

Cho dù cha mẹ có bất công thì họ cũng đã sinh ra cô ấy, nuôi nấng cô ấy, nói cô ấy buông bỏ bọn họ, sao cô ấy có thể làm được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận