Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 104: Anh Cả Về Nhà 2

Bảo Sơn không đồng ý, cậu bé nói: "Cảm ơn cô Triệu, cháu muốn về giúp mẹ làm việc ạ."

Cậu bé thấy thân là một người đàn ông, khi cha vắng nhà, cậu bé phải giúp mẹ chia sẻ công việc, không thể để mẹ gánh vác mọi việc.

Em gái và cô út của cậu bé đang ở tạm nhà người khác vì một số chuyện bất khả kháng, nếu họ cũng đến quấy rầy thì sao mà được?

Triệu Mạn Lệ không ngờ Bảo Sơn còn nhỏ tuổi thế mà lại biết suy nghĩ như vậy.

Chị ấy ôm Bảo Sơn, xoa xoa cậu bé, xúc động nói: "Bảo Sơn của chúng ta ngoan quá, nếu Bảo Hoa cũng ngoan được như vậy, ngay cả nằm mơ cô cũng sẽ ngoác miệng cười."

Ngụy Bảo Hoa không vui: "Mẹ, mẹ sai rồi, con có chỗ nào không ngoan đâu? Chỉ cần giúp việc thôi mà, con cũng làm được." Cậu bé quay về phía Trần Ngải Phương nói: "Cô Trần, cháu cũng sẽ đến nhà cô phụ làm việc. Ở nhà cô có việc gì vậy ạ?"

Trần Ngải Phương còn kịp nói, có một cái tay đã nhéo lỗ tai cậu bé.

Triệu Mạn Lệ cười như không cười bảo: "Làm việc gì chứ? Mẹ nghĩ con đang muốn đi chơi thì có!"

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô em chồng này thậm chí phải bị buộc trốn ở nhà cục trưởng Ngụy, tuy đây là sự sắp xếp tốt nhất nhưng trong lòng cô ấy không thấy như vậy, đây là thiệt thòi cho một cô gái trẻ.

Cô lại có tính tình nhạy cảm, không muốn gây rắc rối cho người khác nên có lẽ lúc nào cũng thấy bất an.

"Sao cơ ạ?" Cố Di Gia tỏ vẻ khó hiểu.

Dù gia đình cục trưởng Ngụy có đối xử tốt với cô đến đâu thì cuối cùng cũng không phải là nhà của cô. Cô không biết những chuyện đó khi nào mới kết thúc, khi nào mới có thể về nhà, có quá nhiều điều không chắc chắn.

Cố Di Gia và Bảo Hoa cùng nhau tiễn họ, đưa họ đến cổng khu tập thể.

Cô ấy cũng rất mong chờ Cố Minh Thành trở về.

Đừng tưởng chị ấy không biết, mùa này ở quê có nhiều trái cây chín. Trên núi có rất nhiều thức ăn, lên núi trèo cây, câu cá dưới sông là cực kỳ thú vị đối với trẻ nhỏ, không những được vui chơi khắp núi đồi, đồng ruộng mà không bị cha mẹ phạt, thật tuyệt biết bao.

Tuy nhiên, nếu Cố Minh Thành quay lại thì sẽ khác.

Trần Ngải Phương nhìn Cố Di Gia, bảo hai đứa trẻ đi chơi một bên, còn cô ấy kéo cô sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Gia Gia, em không vui sao?"

Cậu bé muốn chạy về vùng quê à? Không đời nào!

Chắc trong lòng em chồng thấy sợ lắm.

Cố Di Gia hơi bất đắc dĩ, người chị dâu này rất nhạy cảm, cô ấy phát hiện ra cũng không có gì ngạc nhiên.

Trần Ngải Phương thở dài: "Chị tưởng rằng em sẽ rất vui khi biết tin anh trai sắp trở về."

Trên thực tế, đôi khi cô có một cảm giác khó hiểu, mình là "Cố Di Gia" của thế giới này, dù là "Cố Di Gia" của thế giới này hay "Cố Di Gia" của tương lai, cô vẫn là chính mình.

Cố Minh Thành là trụ cột của gia đình, cũng là người đáng tin cậy nhất, khi anh ấy trở về, họ có thể dựa vào anh ấy, không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.

Nhưng cô ấy lại phát hiện, trông Gia Gia lại không vui lắm, sao lại như vậy nhỉ?

Cố Di Gia không muốn chị dâu lo lắng cho mình nên giả vờ thoải mái nói: "Chị dâu, chuyện của nhà họ Khương cũng sắp xong rồi, khi nào em với Bảo Hoa mới về nhà vậy ạ?"

Trần Ngải Phương khó hiểu: "Có gì đâu mà phải lo lắng với chả ngại ngùng? Anh trai em vẫn là anh trai của em, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

Trần Ngải Phương đưa ra quyết định này vì cô ấy sợ nhà họ Khương vẫn còn cá lọt lưới, vì sự an toàn, cô ấy quyết định để em chồng và con gái tiếp tục sống ở nhà cục trưởng Ngụy.

Vì vậy, cả chị dâu lẫn Bảo Sơn, Bảo Hoa đều không nhận ra sự khác biệt giữa họ, bởi họ vốn là cùng một người nhưng lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau.

Cố Di Gia mỉm cười,"Cố Di Gia" chính là Cố Di Gia, nhưng cô không chắc "Cố Minh Thành" có phải là Cố Minh Thành hay không, cho nên có hơi bối rối.

Các cô đều là cùng một người.

Trần Ngải Phương nói: "Chờ anh trai em quay về đã."

"Lâu như vậy ạ?" Cố Di Gia cau mày: "Một tháng nữa anh ấy mới về."

"Ừm, đợi anh ấy về chúng ta sẽ cùng nhau đón mọi người về nhà, không phải vừa đúng lúc sao?"

"Chị dâu, không phải là em không vui." Cố Di Gia nói: "Chỉ là đã lâu không gặp anh trai nên em hơi lo lắng ngại ngùng."

Cục trưởng Ngụy cũng có ý tương tự.

Cố Di Giai hơi thất vọng nhưng cô là người lý trí, biết đây là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy cô cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà chỉ nói: "Chị dâu, sau khi chị và Bảo Sơn về thì đừng làm việc quá sức, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, chị nên nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận