Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 309: Son Môi 2

Phong Lẫm căng thẳng, theo bản năng nắm cả eo của cô, sau đó anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi chỗ này, đi tới phía sau gốc cây ngân hạnh gần đó.

Phía sau cây ngân hạnh khá tối, nếu như không đi tới đó thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra có hai người đang trốn ở đó.

Hai tay Phong Lẫm giữ lấy cô, ôm cô vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, giọng nói mang theo chút trách cứ: "Cho dù là có chuyện gì em cũng không được vội, càng không được chạy."

Cố Di Gia chôn mặt vào trong lồng ngực anh, bĩu môi nói: "Em biết rồi, em chỉ đi nhanh chút xíu thôi mà."

"Chút xíu cũng không được." Đoàn trưởng Phong nói một cách nghiêm túc.

Hiện tại sức khỏe của cô không chịu nổi, không thể vận động mạnh, bất kể là chạy hay đi nhanh cũng không được.

Cố Di Gia chỉ đành im lặng, hai tay cô vòng lấy eo của anh, sau đó rúc trong ngực anh không chịu đứng lên. Chủ yếu cũng là bởi vì cơ thể của anh tỏa ra nhiệt lượng liên tục, ngăn đi gió thu thổi ở bên ngoài, đối với cô như vậy thật sự quá ấm áp, cô chỉ hận không thể treo trên người anh.

Phong Lẫm bị cô cọ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, may mắn ánh sáng xung quanh quá mờ nên cô không nhìn thấy rõ mặt anh.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn.

Sau đó cô nhón chân lên, hôn một cái lên chiếc cằm sắc bén của anh.

Anh quyết định cứ để mặc cô, sau đó thấp giọng hỏi: "Ngày mai mấy giờ nhà em qua?"

Cố Di Gia ngẩng đầu, mắt cô đã thích ứng với ánh sáng xung quanh cho nên có thể thấy rõ đường nét thâm thúy lại mê người, tuấn mỹ lại phong độ trên mặt anh.

Mãi đến khi cách đó không xa vang lên tiếng nói chuyện, có người vừa trò chuyện vừa đi qua ven đường, sau đó dần dần đi xa mà không hề phát hiện phía sau cây ngân hạnh ven đường có hai người đang trốn.

"Râu của anh..." Cô phàn nàn: "Hơi cứng."

"Gia Gia..." Anh khó khăn gọi một tiếng, hai tay như có ý thức của mình ôm chặt lấy cô gái yêu dấu không buông.

Cằm của anh có hơi cứng, thậm chí còn có râu khiến cô có cảm giác môi mình hơi tê dại.

Phong Lẫm muốn thả người ra nhưng cô gái trong ngực yếu ớt, mỏng manh như vậy, thậm chí cơ thể còn hơi lạnh, trong lòng anh thở dài, cơ thể chậm rãi thả lỏng ra.

Trong thế giới mờ tối, hai người yên lặng ôm nhau một hồi lâu.

Phong Lẫm nói: "Anh ở đó đợi mọi người."

Lần thứ hai mặt đoàn trưởng Phong đỏ tới mang tai, anh gần như không giữ được bình tĩnh: "Khụ, ngày nào anh cũng cạo râu mà..." Lẽ nào hôm nay anh cạo không sạch chăng?

"Ba giờ chiều." Cố Di Gia nói: "Bọn em đi đến đó, tầm ba giờ rưỡi mới có thể đến nơi."

Cố Di Gia nhìn anh: "Vậy sao?"

Thấy cô nhíu mày, anh như con bướm không kịp động lòng, trong lòng đã nhảy dựng lên, bất chấp mình bị cô hôn, vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy?"

Phong Lẫm: "..."

Ngay khi Cố Di Gia muốn tém tém lại một chút để không dọa đoàn trưởng Phong chạy trốn thì đột nhiên có một bàn tay đặt ở trên môi cô.

Chỉ là, mỗi lần thấy đoàn trưởng Phong nghiêm túc mà dung túng tất cả hành vi của cô như vậy, cô lại không nhịn được.

Cố Di Gia suýt chút nữa thì bị anh chọc cười: "Đương nhiên là không rồi! Ai nói với anh, râu đàn ông cũng có thể làm người khác bị thương thế?"

Sợ chọc cho anh chạy mất, Cố Di Gia quyết định tém tém lại một chút, cũng đỡ để bản thân quá lớn mật, ngộ nhỡ hù dọa bạn trai thì sẽ không tốt.

Tại sao lại có người đàn ông vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu như vậy chứ.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Cô không hiểu ý nhìn anh, phát hiện lông mày của anh hình như hơi nhíu lại.

"Em có bị thương chỗ nào không?" Lúc anh hỏi, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm non mềm, khiến anh vô thức không dám dùng quá sức, sợ làm cô bị thương.

Cô gái trong ngực dường như cả người đều mềm mại, hơn nữa vô cùng yếu đuối, mỗi lần tới gần cô, anh cũng vô thức thu bớt sức lực lại.

Thời đại này, khi nam nữ yêu nhau phải chú ý tới cảm xúc, đặc biệt là đoàn trưởng Phong lớn lên ở trong quân đội, anh tiếp nhận giáo dục khác cô, có thể ngay cả mấy cô gái anh cũng chưa gặp được mấy người, không thể hù dọa anh được.

Nói rồi, cô che miệng mình lại, lo lắng một giây sau mình thực sự sẽ bật cười thành tiếng, sẽ gây chú ý tới người đi đường, cái này không hay lắm.

Sao Phong Lẫm lại không nhìn ra cô đang nhịn cười, thế nên anh thấy hơi thẹn thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận