Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 192: Tôi Sẽ Chờ 2

Rất nhiều người mua đồ ăn, đều là gia đình người thân của quân nhân. Cố Di Gia thấy chị dâu và chị dâu Diệp chen vào mua đồ ăn, cân nhắc đến tình hình sức khỏe của mình, cô quyết định đi cùng với Bảo Hoa và Bảo Sơn.

Vì vậy một người lớn đứng trong một đống trẻ con vây quanh quầy đồ ăn vặt, rất bắt mắt.

Rất nhiều người nhìn qua, phát hiện là một gương mặt xa lạ, bọn họ đều sửng sốt, đoán xem thiếu nữ này là ai. Chuyện này cũng bình thường thôi, thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, rất dễ dàng thu hút sự chú ý.

Bảo Hoa kiễng chân nhìn: "Anh ơi, em muốn ăn kem que."

"Anh cũng muốn ăn." Bảo Sơn nói: "Nhưng mẹ không cho."

Bảo Hoa rất thất vọng: "Vậy anh mua cái này cho em đi, cái này nữa, còn cả cái này..."

Tay nhỏ chỉ một lượt.

Bảo Sơn nghiêm mặt đẩy cô bé sang một bên: "Không thể, anh trai em không có nhiều tiền như vậy đâu."

Bảo Sơn gật đầu.

Quả nhiên con nhà người ta luôn ngoan hơn con nhà mình.

Cố Di Gia hơi ngây người, sau đó bật cười: "Hai đứa yên tâm, cô út có tiền mà."

Không ít người nghe được hai đứa nhỏ nói, bọn họ cảm thấy vô cùng hiếm lạ, đây là con nhà ai vậy, quá ngoan đi mất. Lại nhìn đám nhóc khóc lóc ăn vạ muốn mua đồ ăn vặt nhà mình, có đứa trẻ không được mua còn nằm la lối khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, bọn họ rất muốn đổi với hai đứa nhóc này.

Hai đứa nhỏ quay đầu nhìn cô một lúc, Bảo Hoa ngoan ngoãn nói: "Thôi ạ, con không muốn ăn, chúng ta về nhà đi, trong nhà vẫn còn kẹo."

"Cô dạy kiểu gì vậy?"

Tiền tiêu vặt của cậu bé đều là số tiền tiết kiệm được từ việc vất vả bán thổ sản vùng núi, bình thường cậu bé không nỡ tiêu, nếu theo cách mua như này của em gái, rất nhanh tiền của cậu bé sẽ không còn đồng nào.

Đến khi Trần Ngải Phương mua xong đồ ăn, cô ấy đi đến đón Cố Di Gia và hai đứa nhỏ, lúc bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, thì ra là con nhà đoàn trưởng Cố.

Bảo Sơn cũng gật đầu: "Cô út, cô đừng tiêu tiền lung tung."

"Cô mua cho hai đứa." Cố Di Gia cười nói: "Hai đứa muốn ăn gì, cô trả tiền."

Lúc này, Cố Di Gia không biết nên nói gì.

Một đám người tụm lại hỏi, chào hỏi cô ấy.

"Có tiền cũng không thể tiêu lung tung ạ." Bảo Hoa nói: "Mẹ nói, cô út kiếm tiền rất vất vả, chúng con không thể tiêu tiền của cô út."

Trần Ngải Phương cười nói: "Mọi người đừng khen mấy đứa nó, thật ra cũng là khỉ con hay quậy, đều do cô út của chúng dạy tốt đó."

"Ngải Phương, hai đứa nhỏ nhà cô ngoan thật đấy, không đòi mua đồ ăn vặt."

"Trời ạ, sao hai đứa nhỏ nhà cô lại ngoan vậy cơ chứ?"

Bởi vậy, khi có người đến tìm hiểu tình hình sức khỏe của cô em chồng, cô chỉ trả lời qua loa, chỉ nói không cẩn thận bị bệnh trên tàu hỏa, bây giờ đang tĩnh dưỡng sức khỏe, rất nhanh sẽ khỏe lên.

Trần Ngải Phương vờ như không chú ý đến ánh mắt của những người đó, cô ấy nhân cơ hội tạo khí thế cho cô em chồng.

Trần Ngải Phương chào hỏi mọi người xong thì dẫn hai đứa nhỏ và Cố Di Gia về nhà. Chị dâu Diệp cũng đi về cùng.

Bọn họ đã chú ý đến Cố Di Gia từ lâu, thiếu nữ xinh đẹp như vậy rất hiếm thấy, cô yên tĩnh đứng ở đó, mặc dù trên mặt mang theo vẻ ốm yếu nhưng không hề tổn hại đến vẻ đẹp của cô, ngược lại có cảm giác yếu ớt, làm người vô thức giảm âm lượng, sợ âm thanh to dọa đến cô.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này bọn họ sẽ ở đây trong một thời gian dài, phải xây dựng hình tượng cho tốt, đặc biệt là Gia Gia ngày càng lớn rồi, sau này cô còn phải đi xem mắt, có một danh tiếng tốt rất quan trọng.

Ánh mắt của mọi người chuyển lên trên người Cố Di Gia.

Dù sao cũng chờ bác sĩ Hồ ở quân y trở về, sau đó dẫn Gia Gia qua đó cho ông ấy khám.

Nếu ông ấy có thể điều trị tốt sức khỏe của Gia Gia, sau này cơ thể tốt lên, bệnh tật ốm yếu sẽ biến mất.

Cô ấy không muốn người khác cho rằng cơ thể của Gia Gia thật sự toàn bệnh tật ốm yếu.

Thì ra đây là em gái của đoàn trưởng Cố. Đúng là xinh đẹp như lời đồn, giống như tiên nữ, nhưng có vẻ không quá khỏe mạnh, quả nhiên là sức khỏe của cô không tốt, cũng không biết là bị bệnh gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận