Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 868: Hung Thủ Giết Em Trai 8

"Không có nếu như!" Du Phong uống một hớp trà: "Bọn họ vì chuyện đó mà đối xử với em không tốt, hoàn toàn là vấn đề của bọn họ, em chẳng sai gì cả." Sau đó, anh ấy lại nói với vẻ ghét bỏ: "Mẹ em thì thôi đi, dù sao... Nhưng cha em nhất định là một người hồ đồ."

Du Phong nói xong còn hỏi Cố Di Gia: "Đồng chí Cố, cô nói có đúng không?"

Cố Di Gia không thể ở trước mặt Tần Mộng Kiều nói cha mẹ người ta không tốt, cô cười với anh Du Phong.

Thật ra trong lòng cô cũng đồng tình với anh ấy.

Hai vợ chồng nhà họ Tần này, người ghê tởm nhất vẫn là cha của Tần Mộng Kiều.

Đàn ông không phải trải qua chuyện mang thai, không chịu nỗi đau sinh đẻ, không cảm nhận được nỗi đau của người mẹ khi mất đi con, thậm chí có đôi khi người mẹ sẽ bị kích thích mà rúc vào sừng trâu.

Thông thường đàn ông sẽ có thể hành xử lý trí và khách quan hơn.

Đoán chừng ông ta cũng hiểu rõ cái chết của con trai chẳng liên quan gì tới con gái lớn, nhưng lần nào ông ta cũng để cho vợ oán giận con gái lớn, thậm chí còn cùng với vợ oán hận cô ấy.

Mọi người lại nói chuyện thêm một lát, mãi tới khi Quản Tễ gọi bọn họ, Tần Mộng Kiều và Du Phong mới đi về.

Cố Di Gia à một tiếng, cô cũng nhận ra hẳn là còn có chuyện khác.

"Cũng được!" Cố Di Gia gật đầu, quay qua nhìn Phong Lẫm: "Anh Lẫm, vậy tới đó chúng ta mua vé chung đi."

Quản Tễ nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ cha bọn con nói chuyện với lão Tần một chút, để lão Tần giúp đỡ khuyên nhủ mẹ Kiều Kiều, đừng có ép hai đứa ly hôn."

Du Phong vui mừng nói: "Bọn tôi cũng thế! Chi bằng thế này, tới đó chúng ta mua vé chung đi, ngồi chung một toa tàu, cũng có bạn có bè."

"Như thế cũng tốt." Quản Tễ cười nói: "Khi đó Kiều Kiều và Du Phong đi rồi, mẹ Kiều Kiều có muốn làm loạn cũng chẳng được."

Cô không nói gì, Du Phong cũng chẳng để ý, ngược lại còn hỏi: "Đồng chí Cố, khi nào hai người về tỉnh H?"

Thế nhưng Quản Tễ không nói thì hẳn là chuyện khó nói ra được.

Chủ yếu là vì anh ấy không muốn ở chung toa tàu với một vài người khó chịu, còn chẳng bằng kết bạn đi chung với hai người Cố Di Gia.

"Sau tết Nguyên Tiêu bọn tôi sẽ về." Cố Di Gia hỏi bọn họ: "Còn hai người thì sao?"

Tiễn mọi người về rồi, Cố Di Gia tò mò hỏi: "Mẹ, thím Du qua làm gì thế?" 975

Bà ấy thở dài, kéo Cố Di Gia ngồi xuống nói chuyện: "Đứa nhỏ Kiều Kiều này rất đáng thương. Từ trước tới giờ cha mẹ đều không coi trọng nó, năm đó nếu không phải mẹ phát hiện kịp thì e rằng con bé đã mất máu mà chết rồi."

Phong Lẫm gật đầu đồng ý.

Khi Tần Mộng Kiều còn nhỏ có một lần không cẩn thận mà bị ngã, huyệt Thái Dương bị tảng đá nhọn đâm bị thương, chảy không ít máu.

Cố Di Gia cũng thức thời không hỏi, cô nói với mẹ chồng qua năm mới, bọn họ và Du Phong, Tần Mộng Kiều cùng nhau ngồi tàu hỏa về, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chẳng lẽ mẹ Kiều Kiều còn có thể chạy xuống nông thôn làm loạn sao?

Quản Tễ nói: "Mẹ con bé còn làm loạn như thế nữa thì e rằng sẽ náo loạn tới nỗi không còn con gái này luôn."

Quản Tễ cũng có con, bà ấy nghe mẹ Kiều Kiều nói thế thì tức giận vô cùng.

Cuối cùng bà ấy nói với con trai và con dâu: "Mẹ hy vọng hai đứa đều sống tốt, bất kể gặp phải chuyện gì cũng đều phải hòa thuận, mọi người có gì thì nói ra, không nên làm tổn thương lẫn nhau."

May mà tới bệnh viện kịp thời, nếu không e rằng đã không cứu được rồi.

Cô thích đoàn trưởng Phong, đương nhiên cô cũng sẽ không làm anh tổn thương.

Vừa đúng lúc Quản Tễ đi ngang qua, ngửi thấy mùi máu tanh, kịp thời phát hiện ra mới nhanh chóng đưa cô ấy tới bệnh viện.

Một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện tới cỡ nào cũng không chịu nỗi khi bị cha mẹ làm tổn thương nhiều lần, nếu cô ấy thương tâm tới cực điểm, e rằng sau này sẽ thật sự buông bỏ bọn họ.

Chuyện này cũng không thể trách con cái. Mặc dù cha mẹ cho con mạng sống, nhưng cũng không thể xem con cái là vật sở hữu của mình, muốn tổn thương thì tổn thương. Con cái cũng không phải món đồ chơi, sao có thể bị cha mẹ làm tổn thương mà không thấy thương tâm chứ?

Có thể chuyện nhà Tần Mộng Kiều khiến trong lòng Quản Tễ có rất nhiều cảm xúc.

"Kiều Kiều nằm viện vài ngày, mẹ con bé ngoại trừ ngày đầu tiên tới xem ra thì không có tới nữa." Quản Tễ nói tới đây vẫn có chút tức giận: "Lúc đó mẹ nó còn nói dù sao cũng chưa chết..."

Phong Lẫm nhíu mày nói: "Mẹ, con sẽ không đâu!"

Cố Di Gia mỉm cười nói: "Mẹ yên tâm, anh Lẫm sẽ không, con cũng sẽ không đâu."

Đoàn trưởng Phong là người chính trực, có trách nhiệm, trình độ đạo đức cao, chắc chắn sẽ không bắt nạt đồng chí nữ, càng không làm tổn thương vợ mình.

Tần Mộng Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô ấy cũng cảm nhận được cha mẹ không thích mình, vì thế không khóc không nháo. Quản Tễ không thể trơ mắt nhìn nên nói y tá trong bệnh viện giúp đỡ chăm sóc cô ấy, lúc bà ấy được nghỉ ngơi cũng sẽ qua thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận