Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 156: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 2

Thời gian trôi qua vô cùng dài.

Khi Trần Ngải Phương thầm cầu nguyện không biết đã là lần thứ bao nhiêu, tàu hỏa cuối cùng cũng đến ga. Lúc này đã là hơn tám giờ tối. Bọn họ trải qua hai ngày một đêm trên tàu hỏa, cuối cùng đã tới nơi và sống sót qua chuyến hành trình dài đằng đẵng này.

Khi tàu hỏa dừng lại, toa tàu yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hơn, nhiều hành khách phải xuống tàu vội vàng xách hành lý, chen lấn để xuống tàu. Đoàn của Trần Ngải Phương cũng nóng lòng muốn xuống tàu nhưng ở đây có một bệnh nhân và hai đứa bé cùng nhiều hành lý như vậy, cơ bản là không có đủ nhân lực.

Trần Ngải Phương quả quyết nói: "Minh Thành, anh đưa Gia Gia xuống tàu trước, rồi đưa em ấy đến bệnh viện đi, em sẽ đi chậm lại với bọn trẻ. Anh yên tâm, em sẽ trông chừng Bảo Sơn và Bảo Hoa, em sẽ tìm nhân viên phục vụ và nhờ họ khuân hành lý giúp."

Lúc này, cô ấy cũng không quan tâm hành lý có thể bị người ta lấy đi hay không.

So với hành lý thì người mới là quan trọng nhất.

Cố Minh Thành gật đầu, đầu tiên anh ấy quan sát hành lang bên ngoài một chút, phát hiện trong hành lang có rất nhiều người đang chen chúc nhau, tất cả đều là những hành khách vội vã muốn xuống tàu, nếu như bây giờ anh ấy bế em gái đang hôn mê bất tỉnh xuống tàu, chỉ sợ cô sẽ bị người ta đè làm bị thương.

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, đang định đi tìm nhân viên phục vụ tới hỗ trợ mở đường thì thấy có người tới. Khi thân hình cao lớn của đối phương đi vào toa tàu, toa tàu vốn chật hẹp càng trở nên chật chội vô cùng.

Cố Minh Thành gấp gáp nói: "Em gái tôi bị sốt, tôi đang định đưa em ấy đến bệnh viện..." Nói xong, anh ấy cúi người ôm lấy Cố Di Gia trên giường, đồng thời giải thích: "Phong Lẫm, cậu tới đúng lúc lắm, tôi muốn đưa em gái tôi đến bệnh viện trước, nơi này làm phiền cậu..."

Tốc độ của anh quá nhanh, cũng quá mức tự nhiên, Cố Minh Thành không có chút phòng bị nào với anh, sau đó em gái trong ngực cứ như vậy bị ôm đi. Phong Lẫm nói: "Tôi sẽ đưa em gái anh đến bệnh viện, anh chăm sóc tốt cho chị dâu và các cháu đi!" Nói xong, không đợi Cố Minh Thành phản ứng, chân dài sải bước, người lập tức đi ra ngoài.

Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua những người trong tàu, cuối cùng dừng lại ở chiếc giường dưới bên trái, nhìn thấy người nằm ở đó, trái tim không khỏi siết chặt."Cố... Em gái của anh bị sao vậy?"

Cố Minh Thành: ???

Hai đứa nhỏ kêu lên vui sướng.

Trần Ngải Phương cuối cùng cũng có phản ứng, vội nói: "Chào cậu."

Nhưng nhìn thấy người tới, Cố Minh Thành vui mừng không xiết: "Phong Lẫm, sao cậu lại tới đây?"

Cố Minh Thành sững sờ mà nhìn theo anh, lúc kịp phản ứng lại, đang muốn đuổi theo thì thấy cảnh vệ Tiểu Vương của anh ấy xuất hiện trên tàu.

Phong Lẫm trầm giọng nói: "Tôi bảo người ta tra xem khi nào tàu hỏa đến ga, tiện đường tới đón mọi người."

Ngay cả Trần Ngải Phương cũng mở to mắt vì kinh ngạc, hai đứa trẻ hoảng hốt cũng có chút ngạc nhiên, sau đó trở nên vui mừng: "Chú Phong!"

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Phong Lẫm vươn tay tới, ôm lấy em gái từ trong ngực anh ấy.

Cố Minh Thành không có thời gian để ý tới Tiểu Vương, bây giờ anh ấy vẫn còn rất mơ hồ, anh ấy có cảm giác dường như em gái bị người ta cướp đi rồi. Anh ấy nhanh chóng ra lệnh: "Tiểu Vương, cậu tới đúng lúc lắm, cậu chuyển chút hành lý giúp tôi, tôi đi tìm Phong Lẫm." Nói xong bèn chạy ra ngoài.

Tàu hỏa đã đến ga, tất cả đều chuẩn bị xuống xe, chỉ có cô vẫn đang nằm trên giường, có thể thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Vương bị anh ấy làm cho có chút sững sờ, đành phải quay đầu nhìn về phía Trần Ngải Phương, nói: "Chị dâu, trước tiên để tôi chuyển hành lý giúp chị, chị cứ chăm sóc tốt cho các cháu đi."

"Đoàn trưởng, tôi đã tới!" Tiểu Vương mừng rỡ nói rồi nhìn về phía Trần Ngải Phương: "Đây là chị dâu và hai nhóc nhà anh nhỉ?"

Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn chào hỏi: "Chúng cháu chào chú."

Không phải đoàn trưởng đến đón đoàn trưởng Cố sao? Sao lại ôm người nào đến đây vậy? Hơn nữa nhìn chiếc váy mà người kia đang mặc, chắc chắn là một cô gái... Trời ạ, đoàn trưởng của bọn họ vậy mà lại ôm một cô gái?

Chẳng lẽ không có một ai cảm thấy, đoàn trưởng Phong nhiệt tình quá mức sao?

Trần Ngải Phương nhìn cậu ta với vẻ mặt tràn đầy phức tạp, cảm thấy những người đàn ông này có phải là quá bất cẩn rồi không?

"Tôi đã tới từ sớm rồi, đến cùng đoàn trưởng Phong." Tiểu Vương vừa chuyển hành lý vừa nói: "Đoàn trưởng Phong nhờ người ta tra xem tàu hỏa đến trạm lúc nào, rồi đến đây cùng chúng tôi. Tàu hỏa vừa đến ga, anh ấy lên tàu trước để tìm mọi người, đoàn trưởng Phong chân dài, đi nhanh, tất cả chúng tôi đều không đuổi kịp anh ấy..."

Một bên khác, ngay sau khi Phong Lẫm ôm người bước ra khỏi toa tàu, đã thấy cảnh vệ Tiểu Trương của mình. Tiểu Trương chen lên giữa dòng người, thời tiết nóng nực, lại có rất nhiều người, thật sự là phải chen đến mức mồ hôi đổ khắp người. Đợi đến khi cậu ấy nhìn thấy đoàn trưởng nhà mình đang ôm một người đi tới, mắt lập tức trợn tròn.

Trần Ngải Phương đáp một tiếng, mắt nhìn ra ngoài toa tàu, hỏi: "Tiểu Vương, cậu tới lúc nào vậy?"

Cô gái này là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận