Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 135: Có Dám Trốn Không? 4

Sau khi anh ấy trở lại được một ngày thì đã đi gặp cán bộ công xã để làm giấy xác minh. Trần Ngải Phương nghe được thì trong lòng thở dài, biết lần này anh ấy thật sự đã quyết tâm dẫn mọi người theo quân nếu không cũng sẽ không vội vàng như thế.

Quả thật, ngày hôm sau đã có không ít người đến thăm nhà, trong lời nói đều cố ý muốn ở nhà của bọn họ.

Trần Ngải Phương đã nghĩ sẵn lời nói trong đầu nên lúc này trả lời ngay: "Tôi và Minh Thành đã quyết định rồi, căn nhà này sẽ đưa cho bà nội Hoàng chăm sóc, bà nội Hoàng có ơn với chúng tôi, nếu năm đó lúc Gia Gia mới sinh ra không được bà nội Hoàng ôm về nhà rồi nhờ thím Hoàng cho Gia Gia bú sữa thì chưa chắc Gia Gia có thể sống được hay không."

"Minh Thành cũng chỉ có một đứa em gái, lúc đó anh ấy đã hứa với mẹ chồng tôi là sẽ chăm sóc cho Gia Gia thật tốt, bà nội Hoàng có ơn rất lớn đối với hai anh em, vì thế tặng nhà cho bà nội Hoàng cũng là chuyện nên làm..."

Câu nói này thật sự quá hoàn mỹ, chặn được miệng của mọi người.

Vu Hiểu Lan nghe được tin tức này thì tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

Bà ta lấy chậu rửa mặt đặt xuống nghe rầm một cái rồi chỉ vào ông cả Cố, mắng ông ấy là đồ vô dụng, giọng nói mang theo sự căm hận: "Tôi không quan tâm, tôi muốn căn nhà đó! Ông nhìn căn nhà cũ chúng ta đang ở đi, đã bị hư hỏng đến mức nào rồi? Mùa đông thì ẩm ướt lạnh lẽo, mùa hè thì nóng không chịu được, trời mưa còn kinh khủng hơn, mưa tạt vào trong nhà, mặt đất lầy lội..."

Cố Tùng Bách buồn bực hút thuốc: "Đó là nhà của Minh Thành, nó muốn cho ai thì cho."

Ban đầu Cố Minh Nguyệt ở trong thôn, ban ngày cô ta đi làm trong thị trấn, buổi tối lại chạy xe đạp về công xã, mặc dù đường đi khá xa nhưng nghĩ đến chuyện Cố Di Gia sẽ theo quân thì trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu.

Mỗi ngày về đến nhà lại nghe mẹ của cô ta mắng cha kế, Cố Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cuộc sống ngột ngạt khó thở, cô ta muốn quay đầu chạy xe rời khỏi thật xa, không muốn quay về. Cố Minh Huy thì lại cảm thấy không có gì, còn ước chị dâu và chị hai mau mau theo quân, sau này cũng không cần quay về, sẽ không có ai để ý đến cậu ta nữa.

Cha ruột cũng không già đến nỗi không thể đi lại, khu nhà cũ có gì mà không ở được? Ở nông thôn có không ít nhà đều giống như vậy, sửa sang lại cũng có thể ở thêm mười năm nữa.

Nghĩ vậy, cô ta lại nghĩ có thể đi khuyên nhủ Gia Gia được không, làm cho cô không tùy tiện theo quân như thế, lỡ đâu sức khỏe không tốt rồi gặp chuyện không may trên đường thì cũng không phải chuyện đùa. Tiếc là Cố Di Gia không ra cửa, cô ta cũng không dám đến thăm nhà nên vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Vu Hiểu Lan cứng họng, đương nhiên bà ta không dám đi tố cáo, vì bà ta có tố cáo thì công xã cũng sẽ không thèm để ý, dù sao thì bà ta không có lý, lại thêm con hổ cái Trần Ngải Phương kia nói quá đúng, đưa ra ơn tình hồi đó của bà nội Hoàng, mọi người chỉ cảm thấy Cố Minh Thành là người có tình có nghĩa.

Cố Minh Thành cười cười nói với cậu ta: "Minh Huy, đã lâu rồi anh chưa tâm sự nhiều với em, ngày mai em nhớ đến chỗ rừng cây nhỏ đó."

"Ông là cha ruột của nó, cha ruột không cho lại cho người ngoài là chuyện thế nào?" Vu Hiểu Lan nói bằng giọng the thé: "Tôi phải tới công xã tố cáo nó là đồ bất hiếu, có đứa con trai nào như nó không? Cha ruột của mình ở nhà bằng bùn rách nát, nó thì lấy nhà ngói tặng cho người khác!"

Đúng lúc Cố Minh Huy đang nghĩ như thế thì Cố Minh Thành lại đến thăm nhà cũ.

Về phần cha ruột?

Ông cả Cố liếc bà ta một cái rồi bình tĩnh nói: "Bà muốn đi tố cáo thì cứ đi đi."

Cô ta tự thấy mình đây là không nỡ rời xa Gia Gia, cũng lo lắng cho cơ thể của cô.

Cố Minh Thành nói: "Không chỉ có em, mấy đứa Minh Giang đều đến."

Cuối cùng, Vu Hiểu Lan cũng chỉ có thể ở nhà tức giận với ông cả Cố, lúc ra bên ngoài thì không dám hó hé một tiếng nào, bởi vì không có ai sẽ hùa theo bà ta. Một vị quan quân có triển vọng lớn, một người đàn bà đanh đá ở nông thôn vừa vô duyên vừa không hiểu đúng mực, chỉ cần là người bình thường đều biết phải bênh vực ai.

Cố Minh Huy nghe thấy tên của anh họ Minh Giang thì hiểu được lý do, hai mắt trừng to như mắt cá vì sợ.

"Anh, anh cả?" Cố Minh Huy nhìn thấy anh ấy và cái thắt lưng quấn trên eo thì da đầu co giật.

Hồn phách của Cố Minh Huy giống như bị sét đánh, cả người bắt đầu run rẩy: "Chỉ, chỉ có mình em thôi ạ?" Cậu ta sợ hãi hỏi lại.

Anh cả của cậu ta lại nghe được bọn họ gây ra chuyện xấu gì nên ngày mai sẽ xách thắt lưng đánh bọn họ, nhất định là sẽ đánh đến mức bọn họ không dám gây sự nữa mới thôi. Nhưng mà bọn họ có dám trốn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận