Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 846: Chúc Tết 5

"Ra đồng sao?" Quản Tễ cau mày: "Du Phong không giúp con à?"

Du Phong tràn đầy oan ức: "Dì Quản, con có giúp nhưng Kiều Kiều không chịu! Dì cũng hiểu cô ấy mà, cô ấy bướng bỉnh như thế đó, thà tự chịu chứ không để cho con giúp."

Tần Mộng Kiều trợn mắt nhìn anh ấy, kêu anh ấy im miệng.

Nhưng Du Phong thì không: "Dì Quản, dì nói cô ấy một chút đi. Cô ấy chỉ mạnh miệng thôi, còn thích cãi nhau với con, lúc về, còn cãi nhau trên xe lửa, làm cho đoàn trưởng Phong chê cười."

"Hả?" Quản Tễ kinh ngạc: "Cái gì? Hai đứa còn gặp Tiểu Lẫm nhà dì à?"

Du Phong nói với Cố Di Gia ngồi bên cạnh Quản Tễ: "Đúng thế, chúng con ngồi chung một toa nhưng không cùng chỗ với đoàn trưởng Phong và đồng chí Cố."

Thấy mọi người nhìn mình, Cố Di Gia cũng gật đầu: "Tình cờ."

"Không phải là tình cờ đâu." Mẹ Du Phong cười nói: "Lúc đó tôi cũng nghe Du Phong nói, tiếc là thằng bé não cá vàng, không nhận ra đoàn trưởng Phong."

Biết được mấy đứa trẻ quen nhau, Quản Tễ nói: "Gia Gia, con dẫn Kiều Kiều đi chơi đi."

Tần Mộng Kiều nghe theo nên đứng dậy, đi theo cô.

Hơn nữa tư lệnh Phong đã có tuổi, còn đoàn trưởng Phong lại trẻ như thế, nếu không phải người thường hay thân thiết với họ, nào biết họ có liên quan tới nhau?

Cố Di Gia cười đáp, nói với Tần Mộng Kiều: "Đồng chí Tần, cô đi chung với tôi đi."

"Bác Phong oai nghiêm như thế, con có dám hành động lỗ mãng ở trước mặt bác ấy đâu?"

Cố Di Gia buồn cười nói: "Cậu nghĩ thế nào cũng được."

Du Phong nói với vẻ hùng hồn: "Con đâu có quen biết đoàn trưởng Phong, đương nhiên là không nhận ra rồi."

Ai ngờ Du Phong cũng đi chung, khiến vẻ mặt của cô ấy không còn bình tĩnh nữa, cô ấy bực bội nói: "Anh đi theo làm gì?"

Tư lệnh Phong là một người bận rộn, bình thường rất bận, những đứa trẻ trong khu tập thể đâu gặp được ông ấy thường xuyên, lâu lâu gặp được ông ấy là tốt lắm rồi.

Mẹ Du Phong đánh anh ấy: "Đoàn trưởng Phong giống tư lệnh Phong y như đúc, còn cả tên nữa, không cần nghĩ cũng biết quan hệ của họ rồi."

Lúc ăn Tết, là dịp mà những cô dâu trẻ tụ tập với, bọn họ ai cũng tầm tuổi nhau. Lúc này Quản Tễ đã khoe con dâu đủ rồi, cũng không ép cô ở đây nữa, để cô với chung với người cùng tuổi.

Nếu là bình thường, Tần Mộng Kiều sẽ giận dỗi rồi đánh anh ấy. Nhưng nhớ tới lời anh ấy nói lúc nãy, chỗ này còn có người khác, cô ấy nhếch môi, không nói gì nữa.

Vì thế Du Phong cảm thấy bản thân không nhận ra được cũng là chuyện bình thường.

Cố Di Gia dẫn họ đi chơi với đám Phong Bắc Thần, bưng một mâm hạt dưa bánh quy ra, tò mò hỏi: "Đồng chí Tần, hình như cô rất thân với mẹ chồng tôi."

"Anh đi theo vợ anh thôi." Du Phong giống như là mấy con nhà giàu có dáng vẻ cà lơ phất phơ, cười với Cố Di Gia: "Đồng chí Cố, cô nói xem có đúng không?"

Du Phong nhướng mày với Tần Mộng Kiều, bộ dạng của kẻ chiến thắng.

Nói xong chữ cuối cùng, anh ấy lộ vẻ chua chát: "Rõ ràng là chưa từng gặp người ta nữa, gả cái gì mà gả?"

Cố Di Gia chợt hiểu, khó trách, mẹ chồng đã cứu cô ấy, hơn nữa mẹ chồng có sức hấp dẫn như thế, được cô thích là chuyện bình thường.

Đến khi Tần Mộng Kiều trấn áp người đàn ông không nói gì nữa thì cô ấy lại quay đầu nhìn Cố Di Gia cười, có hơi xấu hổ: "Xin lỗi, cô chê cười rồi, cô đừng để bụng lời anh ấy nói. Anh ấy nói chuyện hơi nhạy cảm." Sau đó, cô ấy lại trừng mắt nhìn Du Phong, ghét cái miệng của anh ấy chết đi được, cái gì cũng nói ra được, không biết là xích mích với người ta.

Nghe mẹ chồng kêu "Kiều Kiều", cũng biết là mẹ chồng có quan hệ rất tốt với cô gái này.

Du Phong chen mồm: "Đúng thế, dì Quản là bác sĩ, may mà dì Quản cứu cô ấy một lần, nếu không... Cô ấy rất thích dì Quản, trước kia còn nói muốn làm con dâu của dì Quản nữa. Tiếc là anh cả Phong và anh ba Phong đều cưới sớm, chỉ có đoàn trưởng Phong là chưa có, trước kia cô ấy từng nói muốn gả cho đoàn trưởng Phong."

Mặc dù mẹ chồng cô đối xử với ai cũng rất nhã nhặn, nhưng không phải người trẻ nào cũng bà ấy cũng gọi thẳng bằng tên.

Tần Mộng Kiều thẹn quá hóa giận, cầm một miếng bánh quy lên chặn họng anh ấy: "Anh im đi!"

Nói như thế trước mặt vợ của đoàn trưởng Phong, không sợ người ta giận đuổi anh ấy ra ngoài.

Du Phong hừ một tiếng, ngồi đàng hoàng gặm bánh quy.

Vẻ mặt của Tần Mộng Kiều dịu dàng: "Trước kia dì Quản từng cứu tôi, nếu không có dì Quản thì tôi đã chết từ lâu rồi."

Du Phong bĩu môi hét ầm lên: "Con dâu của dì Quản cũng có phải người ngoài đâu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận