Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 396: Chụp Ảnh Cưới 3

"Đúng vậy!" Cố Di Gia gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Bây giờ thời tiết tốt, tất cả mọi người đều muốn may quần áo mùa xuân nhẹ nhàng, hiện tại em có hơn mười người xếp hàng muốn may quần áo đấy.".

Phong Lẫm hơi nhíu mày: "Có vất vả lắm không?"

"Không sao đâu." Thấy vẻ mặt anh có vẻ không ổn, cô biết ngay là anh đang suy nghĩ gì, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Nếu mệt, em sẽ nghỉ ngơi, sẽ không cố ép chính mình. Em biết, tiền kiếm thì không hết, em sẽ không đến mức vì kiếm tiền mà không để ý đến sức khỏe của bản thân."

Kiếm tiền mặc dù rất vui vẻ, nhưng cơ thể khỏe mạnh lại càng vui vẻ hơn.

Cố Di Gia không phải là loại người có lòng tự ái cao, lúc không có tiền, cô vẫn sẽ vui vẻ, dùng tiền của anh, ăn của anh uống của anh, để anh nuôi.

Nhưng khi cơ thể cô có thể gắng được, cô cũng muốn tự mình kiếm chút tiền, không đến mức tỏ ra quá vô dụng.

Phong Lẫm nhìn kỹ cô, sau khi xác nhận trạng thái tinh thần của cô thật sự tốt, cũng không nói gì thêm nữa.

Cho dù cô làm gì, anh sẽ không bao giờ can thiệp vào, chỉ là sẽ chú ý sức khỏe của cô, trong phạm vi sức khỏe của cô có thể cho phép, thì cô muốn làm cái gì, anh cũng sẽ không quản.

Vẻ mặt Cố Di Gia oan uổng nói: "Em có tập mà, mỗi sáng sau khi thức dậy, nếu không có việc gì thì em sẽ tập."

Cố Di Gia nhìn anh, mặc dù anh tin tưởng cô, nhưng anh cũng không ngại lôi kéo mình ra ngoài đi bộ, đúng không?

Buổi chiều, Phong Lẫm không cho Cố Di Gia ngồi máy may nữa, cương quyết kéo cô ra ngoài đi dạo.

Phong Lẫm nói: "Ừ, anh tin Gia Gia."

Thật ra trong dự tính của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn ở tuổi hai mươi.

Mấy người Trần Ngải Phương đều rất ngạc nhiên, nhao nhao lại gần xem ảnh chụp, cười hỏi: "Sao hai người lại muốn đi chụp ảnh vậy?"

Anh cho cô đủ sự tôn trọng, cũng tin tưởng cô là một cô gái có chừng mực.

Nhưng mà nghĩ đến thời gian nghỉ phép của anh không có nhiều, thời gian bên cạnh cô lại càng ít, nên cũng để tùy anh, xem như là cùng bạn trai ra ngoài đi dạo.

Ai bảo đoàn trưởng Phong thật sự quá tốt chứ, cô ngày càng thích cảm giác được anh chăm sóc hơn.

Chính sự tôn trọng này làm cho Cố Di Gia càng ngày càng thích anh, thích đến mức muốn kết hôn với anh.

Nếu buổi sáng có việc không kịp luyện tập, cô cũng sẽ bù vào những lúc khác, quả thật không hề lười biếng.

"Cái gì mà sắp kết hôn, không phải cuối tháng chín sao?" Cố Minh Thành cười lạnh nói.

"Mỗi ngày khi em may quần áo, làm vào buổi sáng là được, buổi chiều phải ra ngoài đi dạo một chút. Bây giờ thời tiết tốt, ánh mặt trời vào buổi chiều không nóng, ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao." Phong Lẫm nói: "Còn có bài tập dưỡng sinh ông nội Hồ đã dạy cho em, em cũng phải tập thêm vào."

Bây giờ mới tháng tư, nói sắp kết hôn, không phải thời gian của em trôi qua hơi nhanh sao?

Vài ngày sau, Phong Lẫm lên thị trấn lấy ảnh chụp.

Cố Di Gia chớp chớp mắt, nói: "Đây là ảnh kết hôn! Em và đoàn trưởng Phong đã sắp kết hôn rồi, còn chưa chụp ảnh bao giờ."

Ngược lại Bảo Sơn và Bảo Hoa đều rất ngạc nhiên, Bảo Hoa nói: "Mẹ ơi, hình như chúng ta cũng chưa từng đi chụp ảnh, chụp ảnh rất vui, khi nào chúng ta cũng đi chụp được không mẹ?"

Cố Di Gia cũng nhìn ảnh chụp, phát hiện thiếu vài tấm, không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng Phong.

Kinh Thành cách nơi này xa, cha mẹ đoàn trưởng Phong vẫn chưa được gặp Gia Gia, chụp ảnh gửi qua cho trưởng bối xem con dâu tương lai là việc nên làm.

Nghe vậy, Trần Ngải Phương gật đầu: "Quả thật nên như vậy."

Đoàn trưởng Phong không lên tiếng.

"Ôi chao, thời gian trôi qua rất nhanh." Cố Di Gia nói: "Hơn nữa, chúng em chụp ảnh này, cũng muốn gửi cho cha mẹ đoàn trưởng Phong xem."

Cố Minh Thành nói: "Đúng vậy, cả nhà chúng ta chưa từng chụp ảnh, hôm nào cũng đi chụp một tấm đi."

Họ cùng thương lượng ngay lập tức, dự định ngày nghỉ tiếp theo, cả nhà sẽ cùng nhau đến thị trấn chụp ảnh.

Cố Di Gia thì cầm ảnh chụp rồi kéo đoàn trưởng Phong về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận