Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 612: Đồ Ăn Hại 1

Cố Di Gia tiễn Đỗ Tiểu Liên ra tới cửa, thì nhìn thấy Bảo Hoa cùng Tam Hoa đang dắt tay Tiểu Uyển Uyển đi vào phòng khách.

Hai đứa bé tuy nhỏ tuổi, nhưng lại chăm sóc em rất cẩn thận, biết em bé đi không vững, hơn nữa cũng không thể để cô bé ngã, vì vậy mỗi người nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, rồi cùng nhau đi.

Hai cô bé thỉnh thoảng lại cười vui vẻ.

Thấy Đỗ Tiểu Liên chuẩn bị đưa em gái nhỏ về nhà, hai cô bé đều ủ rũ.

Hai cô bé rất thích chơi cùng với em bé hay cười này, còn chưa chơi với cô bé được bao lâu thì em gái đã phải về nhà.

"Dì Đỗ, khi nào thì dì lại dẫn em gái qua đây chơi ạ?" Bảo Hoa hỏi thẳng.

Bởi vì sinh con gái, nên Đỗ Tiểu Liên cũng rất thích cô bé, hơn nữa Bảo Hoa lớn lên trông rất đáng yêu, chỉ riêng vẻ ngoài này cũng khiến người ta yêu thích rồi, chưa kể đến tính cách còn thông minh, lém lỉnh nữa.

Đôi mắt cô ấy vẫn còn phiếm hồng, nhưng vẻ mặt không còn đờ đẫn như trước, mím môi cười nói: "Sau này nếu có thời gian, dì sẽ dẫn em gái tới chơi."

Hôm nay là ngày nghỉ, cả người lớn và trẻ con đều ở nhà.

Cho dù bà ấy sẵn sàng mua vải may hai bộ quần áo mới cho con gái, để cô ấy ăn mặc lịch sự đi làm. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà ấy sẵn sàng bỏ ra số tiền kia, chứ đừng nói đến việc đi tìm vợ của đoàn trưởng Phong để may đồ.

Sau khi nói chuyện với hai đứa nhỏ một lúc, Đỗ Tiểu Liên ôm con gái về nhà.

Thím Quế Hoa không vui nói: "Chúng ta đều có thể tự may quần áo, cần gì phải đi nhờ người may cơ chứ? Nghe nói tiền may quần áo của đồng chí Cố rất cao, sao phải lãng phí tiền làm gì?"

Tam Hoa nghiêm túc gật đầu, cô bé là người chuyên theo đuôi phụ họa cho Bảo Hoa, Bảo Hoa bảo cái gì chính là cái đó.

Đỗ Tiểu Liên vờ như không nghe thấy, lặng lẽ đi rót một cốc nước cho con gái uống.

Bảo Hoa không phải là đứa trẻ dễ bị lừa, nên lại hỏi: "Dì Đỗ, nhà dì ở đâu vậy? Khi nào bọn con rảnh, có thể đến tìm em gái đi chơi với bọn con."

Đỗ Tiểu Liên đặt con gái xuống, rồi nói: "Mẹ, đồng chí Cố may quần áo rất đẹp."

Đỗ Tiểu Liên buồn cười nói: "Được thôi, các con cứ tới, lúc nào dì cũng hoan nghênh."

Núi không đến, thì cô bé sẽ lên núi, Bảo Hoa là một đứa trẻ có rất nhiều bạn bè, tất cả nhà trong viện này gần như đã trở thành địa bàn của cô bé. Cô bé chưa bao giờ gặp Đỗ Tiểu Liên và Tiểu Uyển Uyển, nên phải làm quen với hai gương mặt mới này nhiều hơn.

Chị dâu Đỗ Tiểu Liên đang phơi chăn, thấy cô ấy về, cười nói: "Tiểu Liên về rồi à, quần áo may xong chưa? Trông đẹp không?"

Chỉ là bà ấy không nghĩ ra được, có thể ăn uống no đủ, hiện tại cũng đã ly hôn, không cần phải sống chung với tên cặn bã đó nữa, thì tại sao cô ấy vẫn không vui? Tuy rằng việc ly hôn truyền ra bên ngoài khiến danh tiếng của cô ấy không tốt lắm, nhưng có thể thoát khỏi nhà họ Đường thì chẳng phải là một chuyện đáng để ăn mừng rồi sao?

Khi về đến nhà, mọi người đều có mặt.

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ cũng không ghét bỏ việc cô ly hôn làm mất mặt họ, mà còn sẵn sàng chấp nhận cô, đối với một người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo con, đây đã là một điều vô cùng may mắn rồi.

"Có gì mà đẹp?" Thím Quế Hoa cao giọng: "Mẹ thấy cũng giống nhau cả, làm sao các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi như con hiểu được? Quần áo đơn giản vẫn tốt hơn..."

Mỗi lần thím Quế Hoa nhìn thấy dáng vẻ phó mặc số phận của cô ấy thì lại tức giận, muốn mắng chửi, nhưng lại lo lắng lỡ mình mắng nhiều quá sẽ làm cô ấy nghĩ quẩn trong lòng, không biết lại uất nghẹn đến mức nào.

Nếu ở gia đình khác, làm gì có nhà mẹ đẻ nào sẵn sàng chấp nhận việc con gái mình ly hôn còn dẫn theo con về sống với bố mẹ chứ?

"Mẹ, trông nó khá đẹp mà."

Thím Quế Hoa vừa làu bàu, vừa lấy hai bộ quần áo Đỗ Tiểu Liên mang về ra nhìn.

Thế mà con gái bà ấy, suốt ngày chỉ đòi sống đòi chết, khiến bà ấy nhìn thấy là lại tức giận, thế nhưng dù có mắng nhiếc cô ấy đến mức nào cũng vô dụng.

Đôi mắt chị dâu hơi sáng lên, cô ấy nghe nói quần áo Cố Di Gia may rất đẹp, có không ít đồng chí nữ trong đoàn văn công đến nhờ cô may quần áo. Nhìn thấy hai bộ quần áo này, cô ấy cũng cảm thấy rất đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận