Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 207: Thế Mà Lại Là Đoàn Trưởng Phong? 1

Sau khi đoàn trưởng Phong đưa Cố Di Gia và hai đứa nhóc đến khu nhà tập thể thì mới rời đi. Cố Di Gia băn khoăn, mở lời mời anh: "Đoàn trưởng Phong, anh vào nhà uống cốc nước rồi đi nhé."

Thời tiết nóng như vậy, anh lại còn tốt bụng đi với họ chầm chậm suốt cả đoạn đường, nhất định là đã rất khát rồi, nếu không mời vào nhà uống nước thì cô sẽ áy náy lắm.

Nhưng mà đoàn trưởng Phong là một người vô cùng ngay thẳng, cơ hội tốt như vậy mà cũng không nắm bắt, anh nói: "Không cần đâu, ở đây cách ký túc xá của tôi không xa, tôi quay về ký túc xá uống là được."

Cố Di Gia nghe xong thì cũng không nói gì, để tránh khiến anh phải chạy ngược xuôi nên thật sự không níu kéo nữa. Thế nên cô và đoàn trưởng Phong chào tạm biệt nhau. Hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn nói: "Chú Phong, hẹn gặp lại ạ."

Phong Lẫm gật đầu với bọn chúng, sau khi thấy bọn họ vào khu nhà tập thể thì mới xoay người rời đi.

Có rất nhiều người trong khu nhà tập thể thấy cảnh tượng đó, họ đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, không hiểu sao đoàn trưởng Phong đột nhiên lại đi cùng với em gái đoàn trưởng Cố và cả hai đứa trẻ.

Nhìn từ hướng đó thì hình như là cùng nhau đi đón bọn nhỏ tan học à?

Cố Di Gia đưa hai đứa nhóc về nhà, hỏi chúng rằng hôm nay đi học thế nào.

Bảo Hoa nhăn hết cả mặt mũi rồi nói: "Không có ạ, nước mắt tự rơi đó cô út, không phải là do con muốn nó rơi đâu, con không khóc nhè mà."

"Em không có khóc!" Bảo Hoa hơi nóng nảy: "Không tin thì anh đi hỏi cô Chanh Tử đi! Mấy bạn khác khóc lớn ơi là lớn, em còn giúp cô Chanh Tử dỗ mấy người đó nữa kìa."

Bảo Hoa nhe răng cười: "Nhớ ạ, buổi trưa lúc ngủ con nhớ cô út, nhớ mẹ, cũng nhớ cha và anh lắm luôn."

Bảo Sơn không nhịn được mà trợn mắt: "Em khóc thì nói khóc đi, đổ oan cho nước mắt làm gì?"

"Không ạ!" Bảo Hoa vui vẻ nói: "Tất cả mọi người đều là đứa trẻ ngoan lễ phép, giáo viên bảo không được bắt nạt người khác ạ."

"Giáo viên với bạn bè thế nào?"

Bảo Hoa một tay kéo cô út, một tay kéo anh trai, nói thật phấn khởi: "Trường học thú vị lắm ạ! Có nhiều bạn lắm luôn, các bạn dễ thương lắm, còn nghe lời nữa, nếu không nghe lời thì con không thèm quan tâm các bạn..."

Cố Di Gia thấy cô bé nóng nảy đến mức giơ cả chân ra thì vội vàng an ủi mấy câu, sau đó hỏi Bảo Sơn: "Bảo Sơn hôm nay đến trường mới có quen không?"

Cố Di Gia gật đầu: "Giáo viên nói đúng đó, bé nào nghe lời giáo viên đều là đứa trẻ ngoan cả!" Sau đó cô lại hỏi cô bé: "Bảo Hoa có nhớ cha mẹ, cô út với anh trai không nào?"

Cố Di Gia nghe cô bé ríu rít xong, vẻ tươi cười trên mặt cũng không hề mất đi, cô cười chờ cô bé nói gần xong thì mới hỏi: "Có ai bắt nạt Bảo Hoa không?"

Cố Di Gia nghe vậy thì trong lòng yêu thương dạt dào, quả nhiên ngày đầu tiên cô bé đi học đù có vui như thế nào nhưng thật ra khi đột ngột rời xa người nhà cả ngày thì vẫn chưa quen được.

Cố Di Gia lo cậu bé hiểu chuyện quá nên chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu, nhỡ đâu bị người khác bắt nạt mà lại không nói cho cha mẹ, thế nên cô dặn dò cậu bé: "Nếu có ai bắt nạt con hay làm phiền việc học của con thì cứ về nói cho các cô biết nhé, các cô không sợ đâu."

"Vậy con có khóc nhè không ta?"

Bảo Sơn nhếch miệng cười: "Cô út yên tâm, con hiểu rồi ạ."

Bảo Sơn điềm tĩnh gật đầu: "Con quen rồi ạ."

"Ai cũng tốt ạ, mọi người ai cũng thích học tập." Bảo Sơn vẫn nói thật bình thản.

Cô ấy bước vào nhà bếp đem món canh đậu xanh ra cho cả nhà giải nhiệt, chút nữa rồi ăn cơm sau.

"Ôi, tuyệt quá đi!" Bảo Hoa nhảy lên, vui vẻ ôm lấy mẹ mình.

Trần Ngải Phương bước ra từ nhà bếp, điều đầu tiên cô ấy làm là nhìn thoáng qua Cố Di Gia, sau khi chắc chắn cô không sao thì mới nói: "Có món sườn heo rim, đây là món mẹ đặc biệt làm để chúc mừng hôm nay các con khai giảng đó."

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi canh gà thơm ngon và hương thịt đậm đà lượn lờ trong không khí khiến người khác thèm nhỏ dãi. Trong phút chốc hai đứa nhóc sáng bừng đôi mắt, Bảo Hoa hô lên thật to: "Mẹ ơi, tụi con về rồi, hôm nay có món ngon gì vậy mẹ?"

Tuy rằng Trần Ngải Phương cảm thấy hai đứa con đến trường có gì đâu mà phải lo lắng, thế nhưng cô ấy vẫn phải nhìn xem con trai và con gái, chắc chắn tụi nó không khác gì nhiều so với ngày thường thì cuối cùng mới nhẹ nhõm.

Ba người đi thật chậm rãi, so với người bình thường thì tốn gấp ba lần thời gian mới về đến nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận