Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 720: Hận Bản Thân Vô Dụng 5

Bác gái Mã tức giận nói: "Nếu không phải con đánh mặt Đại Hoa thành ra như thế thì nó sẽ mặc kệ sao?"

Bà ta cũng hiểu con trai cả mấy phần, Đại Hoa là con gái thằng cả, thấy con gái mình bị người khác đánh ra như thế, sao thằng cả có thể không tức giận được chứ?

Nếu mẹ chồng là bà ta cũng bị Chu Hồng Anh đánh bị thương thì còn ổn, vấn đề là bác sĩ nói bà ta không sao cả, còn Đại Hoa lại có chuyện, việc này bảo thằng cả làm sao có thể không bất mãn chứ?

Mã Xuân Hoa bĩu môi nói: "Nhưng lúc con đánh Đại Hoa không phải mẹ cũng không can ngăn sao?"

Cô ta biết bản thân không thông minh được như mẹ, rất dễ bị kích động, làm gì cũng dựa vào tâm trạng, bình thường khi cô ta làm chuyện gì đó ngu ngốc thì mẹ cô ta sẽ kịp thời ngăn cản.

Nhưng lần này, lúc cô ta đánh Đại Hoa mẹ cô ta cũng không ngăn cản, cho nên cô ta mới an tâm thoải mái mà đánh cô bé.

Sắc mặt bác gái Mã cứng đờ, trong lòng vô cùng hối hận.

Nếu bà ta biết mấy người ở đây chuyện bé xé ra to, chỉ bị thương một chút thôi đã chạy lên trạm y tế tìm bác sĩ thì bà ta sẽ để đứa con gái ngốc kia đánh Đại Hoa sao? Ở nông thôn bọn họ, người lớn đánh con nít là chuyện bình thường, cũng không phải không có người đánh con nít tới phun máu, chỉ đánh lên mặt mấy cái mà thôi, làm gì mà phải đi khám bác sĩ chứ?

Về tới khu nhà tập thể, chính ủy Mã cảm ơn các quân tẩu đã quan tâm tới Đại Hoa, rồi yên lặng đi theo vợ và con gái vào trong nhà.

Chu Hồng Anh không muốn để ý tới anh ấy, rõ ràng trong lòng cô ấy vẫn còn đang tức giận.

Cô ta còn chưa tìm được chồng ở đây mà?

Chính ủy Mã chần chừ một lúc rồi cũng theo đi vào.

"Xong cái gì mà xong?" Bác gái Mã tức giận nói: "Bây giờ con còn quan tâm quần áo gì nữa chứ hả? Sợ là thằng cả muốn đưa chúng ta về quê luôn rồi."

"Không sao, con quen rồi." Đại Hoa ra vẻ kiên cường nói: "Trước kia lúc còn ở nhà cũ, cô út thường hay đánh con, con cũng quen rồi."

Nếu không phải tại bác sĩ nói lung tung thì sao thằng cả lại tức giận như thế chứ?

Đại Hoa gọi một tiếng: "Cha..."

Mã Xuân Hoa "á" một tiếng, nhảy dựng lên: "Như vậy sao được chứ?"

Cơn tức giận trong lòng Mã Xuân Hoa vẫn không tiêu tan, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, Đại Hoa vứt quần áo và giày của con, việc này vẫn chưa xong đâu!"

Về tới nhà, Chu Hồng Anh lập tức kéo Đại Hoa vào trong phòng, không nhìn anh ấy dù chỉ là một lần.

Đại Hoa "dạ" một tiếng: "Không chỉ đánh con, còn đánh cả Nhị Hoa, Tam Hoa."

Cô ta nhanh chóng kéo mẹ mình và Mã Tiểu Tráng cùng nhau quay về hướng khu nhà tập thể.

Cô bé cụp mắt, mắt ngân ngấn lệ: "Cô út bắt Nhị Hoa bưng nước rửa chân cho cô ấy, khi đó con bé còn nhỏ tuổi, không cẩn thận làm đổ ít nước lên giày của cô út, thế là cô út lấy giày đánh Nhị Hoa, đánh con bé cả người đầy những vết xanh tím. Lúc đó Tam Hoa vừa học đi, bởi vì thường xuyên ăn không đủ no, đói quá nên có lần không hiểu chuyện đã ăn gần một nửa cái bánh óc chó của cô út, cô út tát con bé một cái, mặt của em ấy đều sưng hết lên, vừa sưng phù vừa bầm đen, hơn nửa tháng sau mới đỡ, còn có..."

Chính ủy Mã đau lòng nhìn mặt con gái, hỏi: "Đại Hoa, mặt con có bị đau không con?"

Chính ủy Mã mở to mắt: "Xuân Hoa thường hay đánh con sao?"

Anh ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với mẹ và em ở quê, cho nên mới nghĩ để vợ và con cái tủi thân trước.

Mấy năm nay, anh ấy lo lắng cho mẹ và các em ở quê, gần như toàn bộ tiền lương đều gửi về đó. Thậm chí, có đôi khi bọn họ nói cần tiền mua cái gì đó, anh ấy cũng sẽ tìm đồng đội mượn tiền, lúc nào cũng để bọn họ đầy đủ.

Vẻ mặt chính ủy Mã cứng đờ, anh ấy há to miệng, rồi lại chẳng biết phải nói gì.

"... Trước kia việc nặng nhọc trong nhà đều do mẹ làm, bà nội nói bọn con đều là người ngoài, con gái sau này đều gả đi cả, không tính là người nhà họ Mã. Vì vậy, ở nhà họ Mã chỉ được phép ăn cơm không, nếu không làm việc thì không có cơm ăn. Con và Nhị Hoa, Tam Hoa không có đồ mặc, nhưng mỗi tháng cô út lại được may hai bộ đồ, quần áo cũ cũng không cho chúng con mặc, nói bọn con là người ngoài cả..."

Còn về vợ Chu Hồng Anh và con gái, Chu Hồng Anh là nữ công nhân của xưởng dệt, lương một tháng mười đồng tiền, có thể trang trải chi tiêu trong nhà. Nhưng mà bản thân anh ấy cũng không có yêu cầu gì với việc ăn mặc, bọn họ ăn gì anh ấy ăn nấy, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì.

Đại Hoa giống như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức, đang tố cáo với cha mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận