Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 114: Quà Của Phong Lẫm 2

Đường ở nông thôn đều là đường bùn đất, ven đường vẫn còn nhiều cục đá và gỗ, người không quen đi đường đêm sẽ vấp ngã. Sợ em gái té ngã, Cố Minh Thành đã nắm lấy chặt tay cô.

Ánh đèn pin đong đưa trên đường.

Thật ra Cố Di Gia không nhìn rõ đường, bởi vì có anh cả dẫn đi, cô vô cùng quen thuộc với bàn tay kia, cô được anh trai nắm tay dẫn từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến mức giống như trợ thủ đắc lực của mình, vì vậy chỉ cần nắm lấy bàn tay này thì cô sẽ không sợ gì cả, dù sao anh cả sẽ không để cô vấp ngã.

Cho dù cô không cẩn thận ngã xuống thì bàn tay kia vẫn kịp thời xách cô lên giống như xách gà con, nhưng hình như động tác này không ổn cho lắm thì phải.

Thời gian vẫn chưa quá muộn, vẫn chưa đến giờ đi ngủ, dọc đường đi có thể nhìn thấy một vài ngôi nhà đang sáng đèn.

Thời buổi này, ở nông thôn không có gì để giải trí, nếu không có việc gì, mọi người đều sẽ tắt đèn nghỉ ngơi, như vậy cũng sẽ tiết kiệm dầu thắp. Tất nhiên, hiện tại còn nhiều nơi ở nông thôn chưa có điện, ở công xã Nam Sơn, chỉ có văn phòng đại đội mới bật điện, còn lại mọi người đều dùng đèn dầu, thậm chí rất nhiều người không nỡ mua dầu hỏa, trời vừa tối là đi ngủ luôn.

Cuối cùng cũng đến cửa nhà mình, Cố Minh Thành bước lên gõ cửa.

Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy trong nhà chính vẫn còn sáng đèn, mọi người cũng biết Trần Ngải Phương chưa đi ngủ. Quả nhiên, ngay sau đó giọng nói của Trần Ngải Phương vang lên: "Ai vậy?"

Trần Ngải Phương còn đang vui sướng đến mức không kịp phản ứng, đến khi cô ấy phát hiện nơi này còn có những người khác, khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Cô ấy đấm nhẹ Cố Minh Thành, oán trách: "Anh làm gì vậy, đứng đắn chút đi."

Trần Ngải Phương rất biết ơn anh ấy nên nhiệt tình mời anh ấy vào uống cốc nước, nghỉ ngơi một lát.

Cố Minh Thành đặt con gái xuống, sau đó bước lên ôm vợ mình: "Vợ à, anh về rồi!"

Cục trưởng Ngụy xách hành lý, cười nói: "Anh đưa mọi người về, chốc nữa sẽ đi ngay."

Cố Di Gia mỉm cười.

Cục trưởng Ngụy nói: "Chuyện này có gì đâu, em gái cậu thì cũng là em gái tôi, không phải sao? Hơn nữa Gia Gia vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, còn trị được hai con khỉ con nghịch ngợm ở nhà tôi. Vợ tôi và mấy đứa nhỏ đều thích Gia Gia, biết vậy hai năm trước lúc cậu đưa em ấy đến nên ở lại nhà tôi, như vậy hiện tại Gia Gia sẽ là em gái của tôi rồi."

Cố Minh Thành cực kỳ kích động, nói: "Vợ à, anh về rồi đây."

Cục trưởng Ngụy cũng không ngồi lâu, sau khi uống xong nước thì đứng dậy rời đi.

Phía sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, tiếp đó là tiếng mở cửa kẽo kẹt, Trần Phải Phương xuất hiện ở cửa, phía sau cô ấy là Bảo Sơn. Bảo Sơn vui sướng nhìn cha đứng ở đó, hai tay cậu vô thức nắm chặt.

Bảo Hoa nói to: "Mẹ ơi, chúng con về rồi ạ."

Trần Ngải Phương vội vàng bảo chồng mình buông ra, sau đó tằng hắng giọng, nhiệt tình mời: "Cục trưởng Ngụy, anh mau vào đi ạ."

Trong lòng Cố Minh Thành biết rõ, nói thêm vài câu với anh ấy rồi nhìn theo bóng anh ấy rời đi.

Cục trưởng Ngụy nhìn trời nhìn đất, Cố Di Gia vẫn mỉm cười, Bảo Hoa mở to mắt, tò mò nhìn cha ôm mẹ, sau đó cô bé cũng nhào lên, ôm đùi mẹ mình: "Mẹ ơi, con cũng về rồi đây!"

Lúc quay trở về nhà chính, hai đứa nhỏ đang ríu rít vây quanh quà mà cha mình mang về, Trần Ngải Phương đang xếp lại hành lý của Cố Minh Thành, Cố Di Gia thì ngồi một bên, chậm rãi uống nước.

Cố Minh Thành tiễn anh ấy đến cửa: "Lão Ngụy, cảm ơn anh về chuyện lần này." Anh ấy đang nói đến chuyện nhà họ Khương.

Lời này đương nhiên là đang nói đùa, cục trưởng Ngụy thật sự không cảm thấy chuyện này có gì to tát, đối với anh ấy, chuyện này rất nhỏ, không tốn sức gì cả.

Cố Di Gia biết anh cả trở về chắc chắn là muốn thân thiết với vợ con một chút, cô biết ý đứng dậy cầm hành lý về phòng, tiếp đó sửa soạn lại, cầm quần áo sạch đi rửa mặt. Chờ cô rửa mặt xong, thấy Cố Minh Thành xách theo một túi đồ đứng ở cửa phòng của cô.

Trần Ngải Phương nhìn sắc mặt của chồng mình rồi bảo: "Anh ngồi xe mấy ngày nay cũng mệt, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì để mai rồi nói."

Đủ mọi thứ, không thiếu thứ gì, làm Cố Di Gia hơi ngẩn người.

"Cha!"

Cố Minh Thành ngồi xuống, cười cười: "Anh không vội, để Gia Gia và Bảo Hoa đi rửa mặt đi, cho bọn nhỏ nghỉ ngơi trước."

Tiếng cười nói vui vẻ của hai đứa con, còn có tiếng mắng của Trần Ngải Phương và giọng nói mềm nhẹ của em gái, hình ảnh này đan chéo vào nhau, trở thành cảnh tượng mềm mại lưu luyến nhất trong lòng Cố Minh Thành.

"Anh cả, có chuyện gì vậy ạ?" Cố Di Gia hỏi.

Cố Minh Thành cầm đồ đi vào đặt trên bàn: "Đây là quà Phong Lẫm tặng em, anh để ở đây nhé." Lúc nãy ở nhà của ục trưởng Ngụy không tiện xem, bây giờ anh ấy mới lấy ra đưa cho em gái.

Cố Di Gia cũng rất tò mò Phong Lẫm tặng mình cái gì, cô ngồi xuống mở túi, phát hiện bên trong có rất nhiều đồ. Có một bộ váy may từ sợi tổng hợp, chắc là kiểu dáng nổi tiếng ở thành phố, còn có một ít đồ ăn vặt nhập khẩu từ nước ngoài, cùng với một chiếc đồng hồ nữ, một thỏi son môi...

Hai đứa nhóc nhìn thấy anh ấy, vui vẻ reo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận