Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 601: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 2

Cơ thể của Cố Di Gia mềm nhũn, cô bổ nhào vào trong lòng anh rồi ôm thật chặt cổ anh.

Rốt cuộc cô cũng buông bỏ, tâm tình của cô lúc này cực kỳ thoải mái, cô vùi mặt vào cần cổ của anh, để cho hơi thở của anh bao phủ lấy chính mình rồi ủ rũ nói: "Anh có biết không? Tháng trước, lúc em bị bệnh thì em đã nghĩ, sức khỏe của em yếu như vậy thì không biết anh có hối hận cưới em hay không..."

"Không hối hận!" Anh nói với giọng điệu trầm thấp: "Anh chưa bao giờ hối hận!"

Cố Di Gia nói: "Anh nghe em nói đã!"

"Được..."

"Em biết anh sẽ không hối hận, ý thức trách nhiệm và nguyên tắc sống của anh cao như thế, từ trước đến giờ chuyện gì đã quyết định cũng sẽ không hối hận."

Nghe cô nói vậy, khóe miệng của anh hơi cong, anh ngồi yên lặng ôm chặt cô gái trong lồng ngực mình hơn.

Cô rất hiểu anh.

Đương nhiên những thứ này đều là mơ mộng hão huyền.

Phong Lẫm im lặng ngồi nghe, khuôn mặt anh dần dần trở nên đau khổ khi nghe lời kể của cô.

Với lại cô thật sự rất yêu anh, hiện giờ cũng không muốn ly hôn với anh, cô sợ cuộc hôn nhân này không thể kéo dài.

Trong lòng cô cảm thấy áy náy và bất an, cũng khó chịu vì không biết cuộc hôn nhân của bọn họ khi nào sẽ kết thúc...

"Anh cứ nghe em nói hết đã!" Cố Di Gia vỗ anh một cái rồi nói tiếp: "Thật ra lúc đó em đã cảm giác được cơ thể của em hình như không thích hợp mang thai, cũng không thể sinh con..."

Khi đó anh đã quyết định đợi đến khi bọn họ kết hôn xong anh sẽ từ từ nói chuyện này với cô, cố gắng không làm cô cảm thấy đau lòng. Hiện tại, bọn họ cưới nhau chưa được một năm, nói đến chuyện con cái gì đó thì quá sớm cho nên anh mới không nhắc đến chuyện này.

"Nhưng trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, em cảm giác bản thân là gánh nặng của anh..."

"Là lỗi của anh." Anh dịu dàng nói, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng gầy yếu của cô: "Lúc kết hôn anh nên nói trước những chuyện này với em, nhưng mà anh sợ làm em khó chịu..."

Cô không muốn sinh là một chuyện nhưng cô không có lựa chọn nào vì sức khỏe của cô không cho phép cô sinh con.

"Không có..."

Thực tế, thân thể của cô vẫn ốm yếu, mặc dù cô cố gắng đến mấy thì vẫn rất dễ bị bệnh, khiến cho mọi người xung quanh phải lo lắng cho cô.

Nhưng mà cô không chịu nói ra, thậm chí còn cố gắng tỏ vẻ bản thân giống như là người không có chuyện gì.

Cho nên trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu hơn, thậm chí cô còn tham lam hy vọng rằng có thể đổi được thân thể như kiếp trước thì tốt, một cơ thể khỏe mạnh như vậy sẽ không cần phải làm phiền ai...

Cố Di Gia hơi ngạc nhiên, ấp úng nói: "Anh phát hiện à?"

Anh từng nghe đồng đội nói rằng phụ nữ sau khi kết hôn đều muốn làm mẹ, anh nghĩ cô cũng như vậy.

Cho đến lúc cô bị bệnh, anh cảm giác được cô có tâm sự, anh rất nhạy cảm phát hiện tâm trạng của cô có vẻ âu sầu hơn sau khi nghe được tin Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà mang thai liên tiếp nhau.

Cố Di Gia gối đầu lên vai anh, hấp thụ hơi thở ấm áp từ cơ thể anh.

Trần Ngải Phương nuôi Cố Di Gia giống như nuôi con gái nên rất hiểu rõ tính cách của cô, đương nhiên cô ấy sẽ cảm nhận được.

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Nếu không, chị dâu của cô cũng sẽ không có phản ứng như thế.

Cố Di Gia cắn miếng thịt, là thịt nạc, được xào rất thơm. Cô chỉ ăn thịt nạc, không ăn thịt mỡ, Phong Lẫm cũng biết sở thích của cô nên chưa bao giờ gắp cho cô miếng thịt có lẫn chút mỡ nào cả.

Cô thật sự không ngờ anh lại phát hiện ra, còn tưởng mình che giấu rất tốt, cô hơi thất vọng hỏi: "Có phải anh của em và chị dâu cũng phát hiện ra rồi không?"

Cô chỉ cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Điệu bộ của Cố Di Gia lại giống như lúc mới kết hôn, cô theo sát sau lưng anh, anh đi đến đâu cô đi theo đến đấy giống như không muốn tách ra khỏi anh dù chỉ một phút.

Ăn xong cơm tối, Phong Lẫm đi rửa chén.

"Lão Cố chắc là không." Phong Lẫm nói: "Chị dâu chắc hẳn đã phát hiện."

Cố Di Gia hơi ngại ngùng liếc anh rồi ngoan ngoãn để anh dắt tay ra ngoài.

Cơm tối đặt lại vào nồi hấp cách thủy cho nóng cho nên chỉ cần lấy ra là ăn được.

Phong Lẫm gắp một miếng thịt xào vào chén của cô: "Ăn nhiều một chút."

Nhưng cô ấy cũng không can thiệp gì mà chọn cách tôn trọng bọn họ, để cho hai vợ chồng tự giải quyết với nhau.

Phong Lẫm nhìn thoáng ra bên ngoài, trời đã sắp tối.

Anh cảm nhận được hành động ỷ lại của cô, sắc mặt trở nên dịu dàng, cảm giác được sự dịu dàng đã đong đầy trong tim, trái tim của anh trở nên cực kỳ mềm mại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận