Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 894: Không Cố Ý 4

Mặc dù đã rời khỏi khu nhà tập thể nhưng sự ghen ghét, đố kỵ của Mã Xuân Hoa đối với Cố Di Gia không hề giảm bớt, cho đến bây giờ vẫn không mất đi. Thế nên khi nhìn thấy Cố Di Gia, cô ta không hề nghĩ ngợi lập tức chạy đến va vào cô.

Nếu sau khi xảy ra chuyện có người hỏi thì cô ta chỉ cần bảo cô ta không cố ý là được.

Mã Xuân Hoa nói nhẹ tênh: "Sau này đi đường nhớ mở to mắt ra chút nha, nhỡ đâu bị người ta va phải thì cũng không thể trách người ta được."

Nói xong cô ta muốn rời đi.

Ban nãy Đại Ngưu thấy rõ ràng là cô ta cố ý va người ta, cậu thấy cô ta định rời đi bèn kéo lại.

Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ là một thiếu niên đang lớn nên rất mạnh, Mã Xuân Hoa làm sao mà giãy ra được, cô ta gào lên: "Mày làm cái gì? Mày còn thế nữa là tao sẽ la lên lưu manh..."

Cô ta còn chưa nói dứt câu đã bị đạp vào mông.

Đại Ngưu vô thức buông cô ta ra, trơ mắt nhìn Mã Xuân Hoa bị đạp ngã về phía trước, cô ta ngã sõng soài trên đất, la oai oái.

"Đúng rồi đấy, ban nãy cô không cố ý thì cô ấy cũng không cố ý, coi như hai người huề nhau đi."

Đại Ngưu nhíu mày nói: "Dì Gia Gia không cố ý, dì ấy xin lỗi rồi, cô còn muốn làm gì nữa?" Sau đó, cậu còn nói: "Mọi người nói đúng, ban nãy cô va vào dì ấy là không cố ý, thế thì hai người huề nhau rồi còn gì."

Cố Di Gia còn kiêu ngạo hơn cả Mã Xuân Hoa khi nãy, dáng vẻ vô tội của cô vô cùng có sức thuyết phục.

"Buông tao ra!" Cô ta gào lên: "Hôm nay tao phải đánh chết con tiện nhân này!"

Mã Xuân Hoa ngã đến nỗi nửa người tê dại, cô ta phẫn nộ nhìn Cố Di Gia: "Cô dám đạp tôi? Rõ ràng là cô cố ý!"

Đại Ngưu bất ngờ không kịp đề phòng bị cô ta cào phải, cánh tay bị cào rách cả da.

Cậu nhìn về phía Cố Di Gia chớp chớp mắt.

Huề nhau cái gì? Vừa nghe là đã biết đang thiên vị Cố Di Gia.

"Đâu có, tôi thật sự không cố ý mà." Cố Di Gia cứ khăng khăng rằng cô không cố ý.

Cố Di Gia thu chân lại, nhìn Mã Xuân nằm bò nói với vẻ mặt vô tôi: "Đồng chí Mã, xin lỗi chị, tôi không có cố ý đâu."

Khuôn mặt Mã Xuân Hoa lúc xanh lúc đó, cô ta tức giận đến mức bật dậy muốn nhào đến đánh Cố Di Gia nhưng lại bị Đại Ngưu ngăn lại đúng lúc.

Cậu xuýt xoa kêu lên, vô thức đẩy Mã Xuân Hoa ra.

Những người xung quanh thấy vậy không kiềm được cũng nói giúp: "Đồng chí nữ này, quả thật người ta không cố ý mà, cô cũng đừng bắt bẻ người ta mãi thế."

Sau đó Mã Xuân Hoa lại bị ngã, sức lực của Đại Ngưu lớn lại không kiểm soát được, lần này Mã Xuân Hoa ngã rất mạnh, trong phút chốc cô ta không bò dậy nổi.

Mã Xuân Hoa biết Đại Ngưu cũng là người trong khu nhà tập thể, chắc chắc đang bảo vệ con hồ ly tinh Cố Di Gia kia, cô ta tức giận giơ tay cào Đại Ngưu.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, tiết trời đang nóng dần, đặc biệt là mấy cậu thiếu niên rất hay nóng, mặc đồ ngắn tay, không có quần áo che chắn nên bị cào đau điếng.

"Dì Gia Gia, dì không sao chứ?" Cậu nhìn cô thật cẩn thận, nghe bảo sức khỏe của dì Gia Gia rất yếu, trước đây cậu chưa rõ lắm, bây giờ dường như hiểu được chút ít rồi.

Mãi đến khi hai người chạy đến chỗ đông đúc thì cuối cùng mới dừng lại.

Đại Ngưu trông giống như phó đoàn trưởng Hà, nhưng lúc mười mấy tuổi đã cao khoảng một mét tám, dáng vóc rất chắc khỏe, nhìn là biết đây là một "mầm non" tốt để đi lính.

Cố Di Gia dứt khoát đi theo cậu.

Vì Cố Di Gia chạy quá nhanh nên sắc mặt trở nên trắng bệch, thở hồng hộc khiến Đại Ngưu thấy mà lo lắng không thôi.

Thấy vậy Đại Ngưu bèn dứt khoát xách giỏ của Cố Di Gia, chạy đến dắt Cố Di Gia đi: "Dì Gia Gia, chúng ta mau chạy thôi." Sau đó, cậu lại nói với Mã Xuân Hoa: "Chúng tôi là người văn minh, không cãi với bà điên như cô nữa."

Cố Di Gia không nói gì, đến khi thở đều rồi cô mới hỏi: "Đại Ngưu, sao con lại ở đây?"

Đại Ngưu là con cả của phó đoàn trưởng Hà ở trung đoàn 4, năm ngoái chị dâu Ngô còn muốn đưa đám Đại Ngưu đến chỗ cô để dạy học, thế nhưng họ lại không đến.

Sau này, Cố Di Gia nghe Tiểu Ngưu đùa bảo rằng Đại Ngưu không muốn đến, chị dâu Ngô dọa khiến Đại Ngưu nằm lăn ra đất không chịu dậy, chị dâu Ngô đành hết cách với cậu.

Hai người chen vào trong đám đông, ở phía sau còn nghe được tiếng Mã Xuân Hoa mắng chửi, tiếng mắng ấy sắc bén, tràn đầy sức sống, hẳn là khi ngã vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Cậu ngây ngô gãi gãi đầu: "Con đi làm ở đội vận chuyển trên thị trấn."

"Thật à? Vậy tốt rồi." Cố Di Gia khen ngợi: "Con giỏi lắm, có thể vào được đội vận chuyển chứng minh rằng năng lực của con rất tốt, nếu không thì người ta cũng không nhận..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận