Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 620: Sự Lựa Chọn Thứ Hai 1

Thấy không còn sớm nữa, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đưa con gái rời đi.

Cuối cùng, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng Cố Di Gia và Phong Lẫm.

Phong Lẫm vẫn không yên tâm nhìn cô, hỏi: "Em thật sự không bị thương à?"

"Em không sao." Cố Di Gia cười nói: "Bảo Hoa trước nay vẫn luôn thông minh, lúc con bé cãi nhau với đứa bé nhà họ Tiền còn cố ý kéo cậu bé ra xa, giữ khoảng cách với em." Nói xong, cô xúc động nói: "Bảo Hoa, Bảo Sơn từ nhỏ đã cảm thấy sức khỏe của em không tốt, cần được bảo vệ, từ lúc hai anh em nó hiểu chuyện đến giờ vẫn luôn chăm sóc, bảo vệ em..."

Dù hiện tại sức khỏe của cô đã tốt hơn trước nhưng hai anh em vẫn theo thói quen bảo vệ cô.

Phong Lẫm lập tức cảm thấy yên tâm, nói: "Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan, chị dâu dạy dỗ chúng rất tốt."

Anh đã từng gặp rất nhiều đứa trẻ, hai đứa trẻ nhà họ Cố quả thực vừa lanh lợi vừa hiểu chuyện, lại rất thông minh, rất được mọi người yêu quý.

Nghe anh khen hai đứa, Cố Di Gia vui vẻ nói: "Đúng vậy, chị dâu dạy dỗ rất tốt, bọn chúng cũng là những đứa trẻ ngoan, không giống mấy đứa trẻ nhà doanh trưởng Tiền..."

Trong khu nhà tập thể có rất nhiều trẻ con, anh sợ trong lúc bọn chúng đùa nghịch sẽ vô ý đụng vào cô.

Cố Di Gia nghe xong thì cảm thấy cơm trong bát không còn ngon nữa, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Khoảng bao lâu vậy?"

Nghĩ đến đây, Cố Di Gia cảm thấy nuôi con thật sự rất khó.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Phong Lẫm đột nhiên nói: "Gia Gia, có nhiệm vụ khẩn cấp, sáng mai anh phải đi."

Doanh trưởng Tiền đánh không mạnh sao?

"Năm rưỡi sáng."

Dù sao cũng không nên nói xấu sau lưng một đứa trẻ, Cố Di Gia lắc đầu.

"Có lẽ là khoảng nửa tháng."

Đương nhiên là có, nhưng đứa trẻ này miệng thì nhận sai, sau lưng có nhận hay không thì không biết, như thế thì có đánh cũng không có tác dụng. Mà hiện tại cậu bé đã tám tuổi rồi, qua mấy năm nữa, tuổi càng lớn càng khó đánh, đến lúc đó e là sẽ không dạy nổi.

Kể từ khi trở thành hàng xóm với nhà doanh trưởng Tiền, thực ra cô vẫn hay nghe thấy doanh trưởng Tiền dạy dỗ Tiền Đức Thắng. Mỗi lần Tiền Đức Thắng làm chuyện gì sai, bị doanh trưởng Tiền lấy roi đánh mông đều kêu gào thảm thiết, nghe vô cùng thê thảm.

Cố Di Gia cười nói: "Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."

Sau khi hai người nói ngắn gọn xong thì cũng tiếp tục ăn, nhưng có thể nhận ra cô có chút lơ đãng, Phong Lẫm thầm thở dài.

Phong Lẫm không có hứng thú với cách dạy con của người khác, anh nói: "Sau này em gặp đứa trẻ đó thì tránh xa nó một chút." Sau đó, anh còn nói thêm: "Gặp những đứa trẻ đùa nghịch với nhau em cũng tránh xa chúng ra."

Vì sáng mai Phong Lẫm phải khởi hành sớm nên buổi tối cả hai người đã đi ngủ rất sớm.

Cố Di Gia gật đầu: "Em biết rồi, ngày mai mấy giờ anh đi?"

"Vâng, tối nay anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Khi anh dậy, cô vẫn có chút ý thức, nhân tiện chào tạm biệt anh.

Cô ôm chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy vẫn buồn ngủ, hơn nữa cơ thể còn có chút mệt mỏi hiếm thấy, chăn bông bên cạnh đã lạnh, có lẽ đoàn trưởng Phong đã rời đi từ lâu rồi.

Ngày hôm sau, lúc Cố Di Gia tỉnh lại thì đã khá muộn.

Phong Lẫm kiên nhẫn đáp lại, sau đó thấy cô rất hăng hái thì bèn cúi đầu hôn cô, chặn lại tất cả lời nói của cô.

Cố Di Gia ngáp một cái, rời giường, vừa mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, vừa cảm thấy ngưỡng mộ tinh thần và thể lực của những người lính trong quân. Đêm qua hai người làm việc muộn như vậy mà sáng sớm nay khi tỉnh dậy anh vẫn có tinh thần như vậy.

Cố Di Gia không thấy buồn ngủ, dựa vào trong lòng anh, dặn dò: "Anh phải cẩn thận đó, phải nhớ rằng em vẫn đang ở nhà chờ anh, nhớ ăn ngủ đúng giờ..."

Lúc Phong Lẫm không ở nhà, cuộc sống của Cố Di Gia cũng không có gì thay đổi, cô ở nhà làm việc sau đó đến nhà anh trai và chị dâu ăn tối, nếu buổi tối lười về thì sẽ ngủ luôn ở đó.

Dường như là cô có tận hai ngôi nhà trong khu nhà tập thể.

Vì thế, dù lúc nào thì cô cũng có người bầu bạn nên cô không cảm thấy quá cô đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận