Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 473: Lại Mặt 3

Cố Di Gia thầm than ở trong lòng, thời đại này mọi người đưa quà đều rất thực dụng.

Bọn họ đang sắp xếp lại thì thấy Bảo Sơn và Bảo Hoa đã về nhà.

Từ xa mọi người đã nghe được giọng của Bảo Hoa: "Cô út, cô đã về nhà chưa?"

Cố Di Gia ôi một tiếng rồi đứng dậy đi ra cửa phòng, sau đó cô nhìn thấy Bảo Hoa chạy vội vào nhà tựa như một viên đạn pháo bổ nhào vào ngực cô.

Cố Di Gia cũng ôm cô bé, hai cô cháu gặp lại cực kỳ vui sướng.

Bảo Sơn đi tới, trên mặt cậu bé rất bình tĩnh nhưng bước chân đi nhanh đã để lộ ra sự nôn nóng của cậu bé.

"Cô út, cô về nhà rồi ạ." Cậu bé chào một tiếng sau đó mới nhìn thấy đoàn trưởng Phong xuất hiện sau lưng cô út, sắc mặt cậu bé hơi cứng đờ, chào thêm một tiếng: "Dượng út."

Bởi vì tiếng "dượng út" này, sắc mặt của đoàn trưởng Phong trở nên mềm mại, anh nói với hai anh em: "Hai đứa về rồi à."

Cố Di Gia cũng không vội vàng sắp xếp đồ, cô kéo hai anh em vào trong phòng khách nói chuyện rồi lấy ra bánh đào mình mang tới cho hai đứa ăn.

Ừ, đây là vợ của anh, cướp đi là đúng.

Thật là quá đáng.

Anh nhận ra hai đứa nhỏ hơi đề phòng mình, chắc là bọn họ cảm thấy anh "cướp mất" cô út của bọn họ, trong lòng của đoàn trưởng Phong không biết vì sao lại có cảm giác hơi hơi đắc ý.

"Dượng út." Bảo Hoa lễ phép chào một tiếng, môi mím chặt.

Mặt của Bảo Hoa hơi đỏ: "Em là trẻ con mà, không thể khống chế được, nhưng em thật sự rất nhớ cô út, chỉ cần mở mắt ra là nhớ rồi." Cô bé vội vàng nói với Cố Di Gia: "Thật đó cô út, cô phải tin con, con có thể thề."

Bảo Hoa ôm chặt lấy cô út rồi ngửa đầu nhìn đoàn trưởng Phong đang đứng sau lưng đỡ cô út.

Bảo Hoa vừa ăn bánh đào vừa ríu rít nói chuyện: "Cô út, mấy ngày này sao cô không về nhà ạ? Con chờ cô rất lâu đó! Cô ở bên kia có cảm thấy quen không? Có bị mất ngủ không ạ? Cô có nhớ con không? Con cực kỳ nhớ cô luôn, nhớ đến mức không ngủ được..."

Hiện tại cô bé cảm thấy cô út cưới chồng không hề tốt, cô bé không thể nhìn thấy cô út, muốn đi tìm cô út thì mẹ cũng không cho.

Vừa rồi cô bé lao nhanh quá, đoàn trưởng Phong đi phía sau phải vội đỡ lấy lưng của vợ để cô khỏi bị cô bé đẩy ngã.

Đoàn trưởng Phong cũng theo sau, thấy ba cô cháu đang ngồi nói chuyện, anh rót nước cho bọn họ.

"Biết rồi, cô tin tưởng Bảo Hoa mà." Cố Di Gia dỗ dành: "Cô thấy bình thường, ngủ cũng ngon, không bị mất ngủ. Với lại cô cũng rất nhớ Bảo Hoa và Bảo Sơn, cũng nhớ anh cả với chị dâu."

Đối với chú Phong cưới cô út của mình, hiện tại cô bé hình như không còn thích như trước.

Bảo Sơn cũng cười rộ lên, cậu bé lấy chén nước uống một ngụm.

"Nói dối!" Bảo Sơn thẳng thừng vạch trần lời nói dối của em mình: "Mới vừa đến giờ em đã ngủ như heo rồi."

Cố Di Gia bị cô bé chọc cười đến nghẹt thở, ngay cả Phong Lẫm cũng nhếch... mép một cái.

Bảo Sơn và Bảo Hoa đành phải lấy sách bài tập ra làm, thuận tiện cũng lấy một số vấn đề bọn họ thắc mắc mấy ngày nay ra hỏi Cố Di Gia, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh hướng dẫn bọn họ làm bài còn đoàn trưởng Phong thì tự mình đi sắp xếp quà cưới.

Mấy cô cháu nói chuyện một lúc, Trần Ngải Phương đi tới đuổi hai đứa nhỏ đi làm bài tập với vẻ mặt nghiêm túc.

Bảo Hoa nghe xong chỉ biết thở dài: "Vậy thì thôi ạ."

"Cái này thì không được, cô đã kết hôn với đoàn trưởng Phong, nếu chuyển về nhà sẽ bị mọi người chê cười." Cố Di Gia cố ý làm ra vẻ đáng thương: "Lỡ đâu tất cả mọi người đều cười nhạo cô, cô sẽ rất đau khổ."

"Không làm xong bài không được ăn cơm."

Bảo Hoa nói: "Cô nhớ mọi người như thế, sao cô không chuyển về đây lại đi?" Sau đó cô bé lại hơi thất vọng, ban đầu cô bé còn nghĩ cô út không ngủ ngon sẽ có lý do để đưa cô út về nhà ở.

Hai đứa nhỏ vất vả lắm mới làm xong bài tập, Bảo Sơn hỏi: "Cô út, sau này nếu con gặp được vấn đề gì không hiểu thì làm sao ạ? Giáo viên ở trường học giảng không hay bằng cô, có một vài vấn đề các thầy cô đều không giải thích được ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận