Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 113: Quà Của Phong Lẫm 1

Sau khi tặng đồ xong, Cố Di Gia chuẩn bị rời đi.

Bà nội An tiễn cô ra cửa, tay còn đỡ cô, làm Cố Di Gia dở khóc dở cười. Cô muốn nói gì đó nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của bà cụ, giống như người trẻ tuổi còn không khỏe bằng bà ấy, cô lập tức nghẹn lại.

Xem ra trong suy nghĩ của bà nội An, sức khỏe của cô thật sự kém hơn bà ấy.

"Bà nội An, bà không cần tiễn nữa đâu ạ, cháu có thể tự về được." Cố Di Gia nói với bà cụ: "Bà phải giữ sức khỏe cho tốt, sau này cháu sẽ viết thư cho bà, bà cũng phải trả lời thư của cháu đấy, nếu không cháu sẽ rất buồn."

Bà nội An ghét bỏ nói: "Có gì mà viết chứ? Không cần thiết!"

Cố Di Gia đáp: "Cháu mặc kệ, dù sao cháu viết rồi thì phải nhận được thư trả lời của bà, nếu không cháu sẽ chạy về, nếu lúc đó cháu ngã xuống giữa đường, bà sẽ không gặp lại cháu được nữa đâu."

Bà nội An: "..."

Bà ấy không biết nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô, không ngờ thiếu nữ yếu đuối này lại khó chơi như vậy, còn nói lời hung ác uy hiếp người. Đang nói chuyện, thấy con dâu và con trai của bà nội An tan tầm trở về.

"Không cần đâu ạ, nhà cháu cũng nấu cơm rồi."

Bà cụ An thu hồi tầm mắt, nói: "Anh trai con bé đã về rồi, lát nữa sẽ rời đi, không biết khi nào mới có thể quay lại."

Cố Di Gia lễ phép chào hỏi bọn họ: "Chú An, thím An, hai người về rồi à! Cháu đến đưa vài thứ cho bà nội An thôi, giờ cháu cũng không làm phiền mọi người nữa ạ."

Con trai An Kiến Bình nói: "Mẹ, nếu mẹ thích trẻ con, vậy bảo con bé đến chơi nhiều là được."

Trong lòng bọn họ rất biết ơn Cố Di Gia.

Sau đó mới biết được là em gái của Triệu Mạn Lệ tự tay may, rất nhiều người muốn nhờ chị ấy giúp đỡ, nhờ Cố Di Gia may một bộ, thế hưng Triệu Mạn Lệ đều từ chối.

"Là Gia Gia hả, nay cháu đến đây chơi sao?" Con dâu của bà nội An cười hỏi.

Con dâu nhìn bộ quần áo mới tinh trên bàn thì hiểu rõ.

Thời buổi này, đa số người trẻ tuổi đều không kiên nhẫn nói chuyện với người già.

Bởi vì có bà nội An, cho nên bọn họ cũng không xa lạ gì với Cố Di Gia, mấy ngày cô ở nhờ nhà người nhà trong khu tập thể, ban ngày không có việc gì sẽ sang đây chơi với bà cụ, để bà cụ không phải ở nhà một mình, có Cố Di Gia làm bạn, bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ tâm trạng của bà đã tốt hơn rất nhiều.

Bà cụ An đứng ở cửa, nhìn Cố Di Gia rời đi.

Hơn nữa sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, chẳng bằng từ chối nhận việc này, cho dù có thiếu tiền thì cũng không thiếu mấy đồng này.

"Sắp ăn cơm chiều rồi, cháu ở lại ăn cơm đi."

An Kiến Bình cũng nhìn thấy bộ quần áo đặt trên bàn, chú ấy thở dài trong lòng, biết mẹ mình đang không nỡ xa cô bé kia. Nhiều lúc duyên phận giữa người với người là vậy đấy.

Thím ấy cười nói: "Cô nhóc này rất có lòng, còn may một bộ quần áo mới tinh cho mẹ, nghe nói con bé may quần áo rất đẹp, lúc Mạn Lệ mặc váy con bé may đi làm, bộ váy kia khiến chị ấy trẻ hơn rất nhiều. Rất nhiều người hâm mộ, còn nói muốn đi mua một bộ váy cùng kiểu dáng như vậy."

Con gái nhà người ta đến làm khách nhà bọn họ, không phải đến làm việc. Cho dù những người này nói sẽ trả tiền, nhưng nhiều người muốn may như vậy, nếu nhận lời hết sợ rằng phải đẩy nhanh tốc độ mới kịp, còn nếu chỉ nhận một hai người thì nhận ai cũng không phải lẽ.

Cố Minh Thành nghe xong bèn cười bảo: "Đúng là nên đi tạm biệt một tiếng! Lần này trở về, anh được nghỉ nửa tháng, mấy ngày nữa anh cả sẽ dẫn cả nhà đi lên huyện chơi, lúc ấy em lại có thể đến đây thăm bà ấy."

Cố Di Gia trở về nhà cục trưởng Ngụy, thấy anh cả nhìn cô: "Gia Gia, em đi đâu vậy?"

Khi về đến công xã, trời đã hoàn toàn tối đen.

Đáng tiếc chú ấy không có con trai trạc tuổi Cố Di Gia, nếu không có thể cưới cô về nhà làm con dâu rồi.

Cố Di Gia nói: "Em đi tặng quần áo cho bà nội An, bộ này là bộ lần trước em may cho bà cụ, nhân tiên đi tạm biệt bà luôn."

Mẹ chú ấy ở khu tập thể gia đình ủy viên suốt mười năm nay, lại không có người nói chuyện hợp tính, khó khăn lắm mới có một cô gái vào được mắt bà ấy, thế nhưng cô chỉ đến làm khách, không có khả năng sẽ ở lại nơi này lâu dài.

Cố Di Gia mỉm cười đáp: "Vâng ạ."

Sau khi ăn cơm xong, trời đã sắp tối.

Trong sự không nỡ của mấy người Triệu Mạn Lệ, Cố Minh Thành cầm hành lý, dẫn em gái và con gái rời khỏi nhà họ Ngụy. Cục trưởng Ngụy đích thân lái xe đến đây, xách hành lý để vào cốp xe, sau đó chở ba người về công xã Nam Sơn.

*

Hiện tại ở nông thôn vẫn chưa có đèn đường nhưng ánh trăng rất sáng, không đến mức đen như mực. Cục trưởng Ngụy dừng xe ở đầu thôn, xuống xe cùng bọn họ, chuyển hành lý sau xe xuống rồi xách lên, nói: "Tôi xách hành lý về giúp mọi người, cậu chăm sóc tốt cho con gái và em gái của cậu đi."

Cố Minh Thành bế con gái lên, nhét đèn pin vào trong tay cô bé và dặn dò: "Con gái, cầm chắc đèn pin, soi đường cho cô út nhé." Sau đó một tay khác thì nắm tay em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận